Sau khi Mục Thanh Chiêu và Lý Nhã Bình rời đi Thái Hậu để cho cung nữ và các ma ma lui xuống, bên cạnh chỉ giữu lại Hồ ma ma thân thích. Sau đó ma ma nhẹ gọi Lê Tịch Tuyết lên chính điện bênh cạnh cùng thái hậu tâm sự.
Lê Tịch Tuyết cũng không quá thân thiết với thái hậu nên chỉ đi tới ngồi bên cạnh bàn gần với chỗ mà thái hậu đang ngồi.
Thái Hậu thấy Lê Tịch Tuyết có chút xa cách liền cười nhẹ, bà uống một ngụm trà rồi nhàn nhạt hỏi Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết con biết Mặc Hàn trúng độc rồi đúng chứ?
Lê Tịch Tuyết nhu thuận gật đầu.
Thái Hậu ánh mắt có chút buồn bã kể:
- Năm đó nếu không phải bản thân ta vô dụng thì cũng đâu đến nỗi đứa nhỏ ấy lại chịu nhiều khổ sở đau đớn tới như vậy.
Lê Tịch Tuyết trong lòng cũng có nhiều thắc mắc nhưng vẫn chưa chắc chắn nên chỉ thuận miệng hỏi:
- Thái hậu năm đó vì sao người lại ban hôn cho tiểu nữ và tứ vương gia?
Thái Hậu kí ức tràn về trong đầu, bà nhớ lại chuyện năm đó rồi nhẹ nói:
- Năm đó mẫu thân của ngươi và mẫu thân của Thanh Chiêu là hai tỷ muội trong Thánh giáo ở trung nguyên. Người đương thời chủ thánh giáo chính là muội muội ruột của ta. Ta còn nhớ lúc đó lẽ phụ thân ngươi oai phong lẫm liệt cỡ nào, lập nhiều chiến công ra sao. Mẫu thân ngươi một lần gặp Lê thừa tướng liền đem lòng yêu thương, còn theo lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vuong-phi/2624304/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.