Vũ Mặc Hàn bước chân gấp gáp đi về phía hoa viên trong từ hi cung.Vừa ròi trên đường tới đây có nghe người của ngũ đệ nói nha hoàn của Tịch Tuyết chết rồi. Mà nàng ấy lại nặng tình cảm như vậy còn khóc rất nhiều. Sức khỏe thì mới ổn hơn một chút cứ như vậy thì nàng ấy chịu sao nổi.
Vũ Mặc Hàn đu càng nhanh muốn tới xem thái hậu lại muốn giở trò gì, lần này nhất định càng nhanh phải rời đi. Bước vào lương đình thấy thái hậu đang ung dung thưởng trà liền nhẹ khom người hành lễ:
- Mặc Hàn tham kiếm hoàng tổ mẫu.
Thái Hậu đặt li trà lên bàn rồi nhẹ cười vẫy tay về phía của Vũ Mặc Hàn nói:
- Mặc Hàn lại đây ngồi với ai gia, lâu rồi không về hoàng cung lại đây ngồi thưởng trà với ai gia.
Vũ Mặc Hàn không cười chỉ lẳng lặng đi tới ngồi xuống bên cạnh thái hậu, giọng nói mang phần đanh thép:
- Hoàng tổ mẫu có gì cứ nói thẳng, nhi thần sức khỏe còn chưa tốt cần được nghỉ ngơi.
Thấy sắc mặt không mấy vui vẻ của Vũ Mặc Hàn thái hậu cười hiền từ đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh của Vũ Mặc Hàn rồi nói:
- Cái đứa trẻ này con có cần lạnh nhạt với tổ mẫu của mình vậy không??
Thái Hậu ánh mắt man mát buồn, giọng trầm trầm nói tiếp:
- Ai gia biết sự việc năm đó là lỗi của ai gia nhưng mà còn cũng phải hiểu cho ai gia. Năm đó nếu không phải bất đắc dĩ ai gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vuong-phi/2624243/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.