Giang Kỳ Huyên có chút thấp thỏm nhìn Lạc Thanh Lăng, hắn không chắc chắn liệu Lạc Thanh Lăng có sẵn lòng giúp đỡ hắn không, nhưng hắn vẫn muốn thử một chút, dù sao thì bọn hắn cũng coi như là bằng hữu đi. "Thanh Lăng. . . ngươi có thể giúp ta mời một vị luật sư không? "Có thể nào cho ta thêm một cơ hội nữa không. . Hốc mắt Lạc Thanh Lăng đỏ lên, "Giang Dữu Bạch, dựa vào đâu mà mọi chuyện đều do ngươi quyết định? . . Đợi Lạc Thanh Lăng ngồi ổn định, Thẩm Giác cũng khởi động xe, nhập vào dòng xe cộ. ", Tốc độ của Giang Dữu Bạch nhanh đến vậy ư? "
"Nếu đã như vậy thì ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi. . Cảm ơn. "
Thẩm Giác bất đắc dĩ cười, "Nói thật thôi mà. ", Giang Dữu Bạch bây giờ vô cùng hối hận. Lạc Thanh Lăng cảm thấy bồn chồn, không biết Giang Dữu Bạch đã đứng ở đó bao lâu, lại biết được những gì. Rõ ràng lúc đó sau khi rời đi, hắn đã có thể nói với Lạc Thanh Lăng, nhưng hắn lại không làm, mà chỉ để lại một tin nhắn rồi rời đi. . Lời Thẩm Giác nói đúng, không cần quay đầu lại, nếu đã nói rõ ràng rồi, thì cứ như vậy đi. . Ta đã mua sẵn vé máy bay cho ngươi rồi, bay đến Anh Quốc, trường học bên đó cũng đã sắp xếp xong cho ngươi. Giang gia đã đến mức ngươi phải tự mình đi mời luật sư rồi sao? . Lạc Thanh Lăng đang chuẩn bị lên tiếng thì một tiếng còi xe vang lên, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vung-bun-nguoc-nhin-nang/5053984/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.