Tuyên Nhã Thi lại một lần nữa nhìn về phía Thẩm Giác, "Tiểu Giác, ngươi gầy đi rồi. " Thẩm Giác cười nhạt, "Gần đây ta đang bận rộn công việc của công ty. . . bất quá khai năm về sau công ty sẽ bắt đầu đối ngoại. "
Nghe thấy lời Tuyên Nhã Thi nói, ánh mắt Thẩm Giác chợt tối sầm lại. " "Được. " Thẩm Giác cười nhận lấy, cầm nĩa lên ăn, "Rất ngọt, cám ơn Thanh Lăng… " "Đâu có ạ. . . . "
Thẩm Giác tự nhiên hy vọng Tuyên Nhã Thi đồng ý, suy đi nghĩ lại đã bao năm, mẫu thân hắn vẫn luôn ở trên núi, còn hắn thì học hành ở kinh thành, sau đó lại ra nước ngoài du học, mẹ con bọn họ căn bản không có thời gian gần gũi nhau. "Hôm nay là tiệc tất niên của công ty, mẫu thân dặn ta đưa Tuyên Di về nhà dùng cơm trước, đợi nàng xong việc bên kia sẽ về ngay. " Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi đến bên xe, Thẩm Giác đi sau để hành lý vào cốp, còn Lạc Thanh Lăng thì đưa Tuyên Nhã Thi lên xe. " "Mẫu thân cứ yên tâm. . Dì giúp việc nhà Thẩm đã sớm chuẩn bị cơm nước xong xuôi, vừa lúc Lạc Thanh Lăng và mọi người đến, liền dọn cơm. Ta biết là không có tác dụng đâu, nhưng cũng phải nói chứ. " "Quen rồi thì không đổi được, ngươi đừng khuyên ta. "Ta yên tâm về cách làm việc của Tiểu Giác, hơn nữa ta cũng đã bao năm không lăn lộn trên thương trường, đã sớm không còn rõ ràng những chuyện đó nữa, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vung-bun-nguoc-nhin-nang/5053958/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.