"Vậy ngươi vì cái gì lại muốn làm kẻ thứ ba! " Lâm Tố đang ngồi trên nền đất, sững sờ, nước mắt trực trào nơi hốc mắt, ngay sau đó nàng không thể tin nổi nhìn Giang Kỳ Huyên. Rõ ràng chính mình chưa từng nói ra chuyện này, làm sao Giang Kỳ Huyên lại biết được? Nhưng nàng lại nghĩ kĩ, chỉ cần mình không thừa nhận, Giang Kỳ Huyên cũng chỉ có thể tin theo phỏng đoán của chính mình. "Không phải, Kỳ Huyên, con không cần nghe người ngoài nói nhảm, đều là những lời dối trá. Còn hai bản giấy kết hôn này, trong lòng Lâm Tố đã có câu trả lời, nhưng vẫn không thể tin được, cầm lên nhưng lại chầm chậm không dám mở ra, nàng không có dũng khí ấy. " Giang Kỳ Huyên rất muốn nghe được sự thật từ miệng mẫu thân mình, nhưng cuối cùng hắn lại phải thất vọng. Đúng rồi, dì có thấy Kỳ Huyên đệ đệ không? "
Giang Kỳ Huyên lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Tố, "Mẹ, vậy mẹ nói cho ta biết, vì sao Giang Dữu Bạch lại chỉ lớn hơn ta ba tháng… Con biết đấy, con từ nhỏ đã sống trong ngôi nhà này mà. Trước khi Giang Dữu Bạch trở về, mẹ từng nói với ta rằng, Giang Dữu Bạch là con riêng bên ngoài của ba, mẹ còn nhớ không? "
Lâm Tố vội vã đoạt lại lá thư, nhìn bức thư kia, không thể tin được, rõ ràng Giang Đào đã nói với nàng là bức thư này đã bị hắn vứt đi rồi, vì sao còn có thể bị Giang Kỳ Huyên tìm thấy? "Giang Đào sao có thể còn giữ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vung-bun-nguoc-nhin-nang/5053936/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.