"Ngươi đang nghĩ gì mà ngây người ra thế?" Ly Ngu bưng chén chè trên tay cau
mày, không biết nữ nhân bên cạnh nghĩ ngợi việc gì.
"A..." Ta hoảng hồn, không biết chính mình đang suy nghĩ gì.
"Ta hỏi ngươi đang nghĩ gì?" Ly Ngu mất kiên nhẫn lặp lại, "Cầm chén, ta muốn
đứng lên."
"A..." Ta cuống quít tiếp lấy chén chè trong tay nàng "Không ngủ tiếp sao?
Trông ngươi rất mệt a."
"Không sao." Ly Ngu đăm đăm nhìn cô hồi lâu rồi chậm rãi đứng dậy, đôi mắt
trong veo lộ rõ vẻ mỏi mệt, "Vãn Ca, qua đây giúp ta mặc y phục đi a."
"Ân, chờ chút." Ta ra cửa cung điện đưa cái chén không cho thị vệ, rồi quay
người vào trong giúp nàng mặc đồ, thấy cung điện to bị để trống nhiều như vậy,
ta không kìm được liền hỏi: "Sao không bố trí ít đồ, để cung điện lãng phí vậy
thật là tiếc."
"Vãn Ca không cảm thấy lắp đầy đồ đạc thì càng lộ ra rằng mình rất cô đơn
sao?" Ly Ngu đứng đó, tự mình khoác áo ngoài lên người.
Cô đơn?
"Ly Vương nói rất đúng, cung điện này lắp đầy đồ vật chỉ càng làm lộ rõ sự cô
đơn mà thôi, chẳng qua Vãn Ca có một câu không biết nên nói ra hay không."
Ta mỉm cười đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng buộc miếng đai lưng cho nàng,
đeo miếng hắc ngọc bội lên hông trái của nàng.
Ly Ngu cúi xuống nhìn đôi tay trắng nõn bên hông, cười nói: "Vãn Ca có gì cứ
nói, đâu cần phải hỏi ta."
"Ly Vương, ta chỉ muốn ngươi biết, nếu ngươi thật sự yêu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vu-tac-thien/1420727/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.