Mọi thứ trong phòng đều không thay đổi, căn phòng này không phải do nàng bố trí, lại không biết vì sao Tử Mặc biết được cách thức nơi ở của nàng và cô trước kia, còn đặc biệt bố trí gian phòng này thành như vậy. Bất quá, cho dù bố trí thành thế nào cũng không có được sự ấm áp như gian phòng trước kia, thứ mà nơi này có suy cho cùng cũng chỉ là một mảnh băng hàn. Không có tiếng hô hấp và hơi ấm của người kia, thế giới này kỳ thực chỉ như một phiến băng hàn mà thôi.
Chầm chậm ngồi lên chiếc giường, nhẹ nhàng nằm xuống, trên nệm còn lưu lại chút thanh hương khi cô rời đi, tựa như trước kia chờ đợi cô quay về, tới khi trời tối cô sẽ trở lại. Vãn Ca, có phải không? Tới khi trời tối ngươi sẽ trở về. Ta vẫn ở nơi này chờ ngươi trở về.
Hoa Khuynh mở lớn đôi mắt, nàng biết trời đã tối rồi, cô cũng sẽ không trở về nữa, là chính tay nàng tiễn cô đi rồi, vĩnh viễn đều sẽ không quay trở về nữa, phải không?
Khẽ trở mình, cánh mũi tràn đầy vị đạo thuộc về cô, vị đạo thanh hương, lại thấy trên tường có khắc chữ: Vãn Ca, Hoa Khuynh. Nhất bút nhất hóa, không nguệch ngoạc xiêu vẹo như nàng từng khắc.
Nàng còn nhớ rõ khi đó cô không ở nhà, mình cũng nằm trên giường cô giống như bây giờ, cầm con dao nhỏ khắc từng nét từng nét chữ, cười cười nằm trên giường chờ cô trở về rồi sẽ nói cho cô biết, nhẹ nhàng vuốt lên bốn chữ kia, nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vu-tac-thien/1420719/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.