A Lương rũ mắt xuống, nàng biết cô nhất định rất thích hoàng thượng, nhưng nghe từ chính miệng cô nói ra, trong ngực vẫn có chút rối rắm mạc danh, thật sự là thích, nhưng cô có thể thích nàng sao?
“A Lương, làm sao vậy?” Ta nhìn trên gương mặt nho nhỏ của nàng tràn đầy vẻ cô đơn, ta biết tâm tư của nàng, nhưng mà loại chuyện này không thể vạch trần, cuộc sống như vậy đối với ta đã là quá đủ rồi, không muốn để cho một nữ hài thuần chân như nàng cũng phải tham dự vào dây dưa một đời một kiếp giữa ta và Hoa Khuynh, loại đau đớn này không phải thứ nàng có thể chịu đựng.
“Không sao, Nhan tỷ tỷ cảm thấy vẫn khỏe chứ?” A Lương nâng mắt lên, tận lực che giấu đi một mạt mất mát trong mắt. Nàng hiểu cô và nàng vĩnh viễn đều ở trên hai đường thẳng khác nhau, vĩnh viễn đều không thể tiếp xúc cùng một chỗ, chỉ là trong lòng vẫn khát vọng như vậy, khát vọng được cô nhìn chăm chú, được cô ôm vào lòng, cho dù chết nàng cũng cam nguyện.
“Ừm, ta không sao.” Trên người cũng không có bao nhiêu đau đớn, chính là đau đớn như bị xé rách nơi ngực kia lại không thể xem thường. Trong khoảnh khắc vừa rồi khi nhìn thấy Hoa Khuynh, hết thảy đau đớn dường như đều khuynh tập đến.
Loại đau đớn này giống với một màn mình đã nhìn thấy trong bóng tối kia, khi ta thấy hồng y chầm chậm mơ hồ trước mắt, tuyệt vọng bao trùm lên toàn bộ thân thể. Ta còn nhớ rõ khi đó mình đã vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vu-tac-thien/1420709/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.