Đệ thập chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
Một thời gian rất lâu không thấy Hoa Khuynh,
Ta tưởng rằng nàng cứ để ta ở đây như vậy, không đến gặp ta nữa.
Cánh cửa yên tĩnh đột nhiên bị người thô bạo đá văng ra, ngẩng mạnh đầu lên, ánh sáng chiếu rọi vào nhất thời làm mắt không mở ra được, một hồi lâu mới nhìn rõ người đang đứng ở trước cửa.
Một bộ cung phục màu tím đỏ, là dĩ nhân, không biết hắn lúc này đến gian phòng nhỏ nhỏ của ta đây làm gì, đành phải ngồi ở trên giường chờ hắn mở miệng.
Sau một hồi lâu mới truyền đến giọng nói đặc biệt chói tai kia của hắn, trong ngữ khí còn mang theo sự không kiên nhẫn: “Thế nào, mới nghỉ vài ngày liền quên sạch cấp bậc lễ nghĩa rồi?”
Ta cả kinh, ngọ nguậy đứng dậy hành lễ với hắn, vừa mới xuống giường liền một trận hoa mắt, trước mặt một mảnh đen thui, vịn lấy khung giường một hồi lâu mới bình thường lại, cúi người hướng về phía hắn: “Không biết dĩ nhân đến là vì?”
“Hừ…” Dĩ nhân liếc liếc quanh bốn phía một chút, lại đưa mắt nhìn cô đang đứng trước mặt, mới chậm rãi nói: “Nhan nô thân thể đã tốt rồi?”
Thân thể đã tốt rồi? Hẳn không phải là quan tâm đi.
Cung cung kính kính hướng về phía hắn cúi thấp đầu đáp: “Nô tì đã đỡ nhiều, đa tạ dĩ nhân quan tâm.”
Dĩ nhân thong thả bước đến trước bàn, chán ghét dùng tay áo quơ quơ cái ghế tựa, tựa như cái ghế kia có rất nhiều bụi bẩn, sau đó chỉnh lại vạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vu-tac-thien/1420696/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.