Chúng tôi xúm vào phân tích cục diện trước mặt, cảm thấy tình hình khá nghiêm trọng.
Hiện giờ chỉ có ba lựa chọn, thứ nhất là phải lái xe chạy vào khu rừng rậm kia, nhưng không ai dám bảo đảm có thể tìm thấy đường ra hay không, hơn nữa không biết quái vật chân to ấy có phải đang mai phục trong đó không, vào rừng rồi thì sẽ không có gian phòng nào để trốn tránh, hệ số an toàn của chúng tôi cơ hồ chỉ về con số 0.
Lựa chọn thứ hai, cứ ở lại trong ngôi nhà đó để cầm chừng mạng sống, cách này xem ra an toàn hơn một chút. Nhưng sau hai giờ, nơi này như mất đi khái niệm thời gian, chúng tôi cũng không dám chắc có thể bình an vô sự chờ cho tới trời sáng được hay không?
Lựa chọn cuối cùng chính là, quay lại lật nền nhà phòng ngủ đó lên xem có thứ gì, biết đâu lại tìm ra chút manh mối nào đó, rồi tìm được lối thoát trong mớ bòng bong này. Nhưng dưới sàn nhà tiềm ẩn mối nguy hiểm gì đây? Rốt cuộc có đáng mạo hiểm một lần như vậy không?
Đằng Minh Nguyệt khổ sở van nài, rất muốn mọi người chọn cách thứ hai, ở lại trong ngôi nhà chờ trời sáng, còn nói từ lúc trông thấy quan tài bằng đồng thau thì luôn có cảm giác bất an.
Sau một hồi thương lượng giằng co, chúng tôi như kẻ cờ bạc đầu cơ đấu nhau đổ máu, cuối cùng vẫn chọn cơ hội thu được manh mối, thôi thì đành “ xuống tay” một lần vậy.
Nói làm là làm, tôi vì chân đau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-tuan-hoan/1676490/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.