Thế rồi, Trình Nhất Tạ trở về bên Trình Thiên Lý.
Sau khi thoát khỏi cánh cửa đầu tiên, Trình Thiên Lý lên cơn sốt cao, đêm đó phải đưa vào ICU, bố mẹ họ đều cho rằng con mình sẽ không qua khỏi, chỉ có Trình Nhất Tạ biết rằng Trình Thiên Lý đang chào đón cuộc đời mới.
Vài ngày sau, Trình Thiên Lý rời khỏi ICU, sức khỏe dần dần hồi phục. Ngay khi tỉnh dậy, cậu nhóc đã nhìn thấy anh trai Trình Nhất Tạ.
Trình Nhất Tạ ngồi trên chiếc ghế đặt bên giường, tựa người vào lưng ghế, đôi mắt nhắm hờ, dường như đã ngủ thiếp đi. Trình Thiên Lý nhìn ánh nắng chiếu trên mái đầu Trình Nhất Tạ, khiến những sợi tóc màu hơi đen trở nên trong suốt. Những mảng nắng vàng lọt qua kẽ lá, in lên tấm lưng cậu bé, nhác trông giống như ở đó mọc thêm một đôi cánh. Trong mắt Trình Thiên Lý, Trình Nhất Tạ chẳng khác nào một thiên sứ lạc xuống trần gian. Hàng mi thiên sứ khẽ run rẩy, một đôi mắt mở ra, tròng mắt màu đen phảng phất nét mơ màng ngái ngủ. Cũng chỉ những lúc này, Trình Nhất ịa mới để lộ vẻ non nớt trẻ thơ của mình.
"Anh." Trình Thiên Lý gọi.
Khi nghe tiếng “anh” này, vẻ thơ ngây trong đôi mắt Trình Nhất Tạ lập tức bị đẩy lùi, cái nhìn của cậu ta khôi phục sự bình thản như mặt nước hồ sâu. Cậu ta nhìn sang Trình Thiên Lý, nói: "Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Trình Thiên Lý lắc đầu: “Em cảm thấy rất khỏe.”
Không rõ có phải là ảo giác hay không, Trình Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792878/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.