Đêm hôm đó, tinh thần Lâm Thu Thạch vô cùng căng thẳng. Lý trí mách bảo rằng những cảnh tượng kia đều là giả, nhưng gương mặt cháy sém của Nguyễn Nam Chúc cứ liên tục hiện ra trước mắt Lâm Thu Thạch. Điều đáng sợ là, Lâm Thu Thạch bắt đầu cảm thấy nghi ngờ kẻ mà mình vẫn thường nhắn tin cùng.
Người ở đầu bên kia điện thoại có thực sự tồn tại không? Nếu Nguyễn Nam Chúc đã gặp sự cố, liệu hắn có che giấu và tiếp tục gửi tin nhắn cho mình như thể hắn vẫn khỏe không? Rất có khả năng là như vậy, bởi vì trong quá khứ, Nguyễn Nam Chúc đã từng làm như vậy. Lâm Thu Thạch nắm chặt chiếc điện thoại giữa đêm tối mờ mịt. Chiếc điện thoại giờ đây như một quả lựu đạn, khi chốt an toàn được giật ra, nó có thể khiến cậu nát bấy thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Những suy nghĩ tiêu cực vốn bị chôn sâu trong đầu lần lượt ùn ùn trỗi dậy. Lâm Thu Thạch nhớ lại lời hẹn giữa cậu và Nguyễn Nam Chúc: Nếu quả thực xảy ra sự cố, có không yêu cầu người kia nhất định phải sống tiếp một cách tạm bợ.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thu Thạch đột nhiên rung lên, cậu vội mở ra xem, thấy trên màn hình xuất hiện tin nhắn mới, đến từ người cậu luôn nhung nhớ.Nguyễn Nam Chúc nói: Em vẫn ổn. Thu Thạch, bên anh chỗ thế nào rồi?
Lâm Thu Thạch cụp mắt, gõ được hai chữ lại xóa đi. chỉ nhắn lại là: Anh vẫn ổn, em đừng lo.
Giây lát sau, Nguyễn Nam Chúc lại nhắn: Anh sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792870/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.