Chương trước
Chương sau
Lâm Thu Thạch ngồi trong nhà của Trình Thiên Lý thêm một lát, sau đó đứng dậy nói lời tạm biệt.
Trình Thiên Lý giương mắt lên nhìn cậu, lại có chút không nỡ. Nó nói: "Anh đi luôn à? Anh không ở lại ăn tí gì sao? Mẹ em sắp về rồi..."
Lâm Thu Thạch nhìn biểu cảm của nó, cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Nếu như mẹ nhóc trở về mà nhìn thấy anh, chắc sẽ đuổi anh ra ngoài luôn ấy chứ?" Chắc chắn chẳng có vị phụ huynh nào thích việc trong nhà mình bỗng dưng có thêm một người kỳ lạ. Cũng chỉ có cậu nhóc đầu đất Trình Thiên Lý này mới dễ dàng để người lạ vào nhà như thế, còn muốn giữ người ta lại ăn cơm.
"Nhưng em thấy anh không phải là người xấu." Biểu cảm của Trình Thiên Lý rất thành thật: "Anh cũng có trộm đồ gì ở nhà em đâu...
Lâm Thu Thạch nhìn bộ dạng thắng nhóc, đưa tay véo má nó một cái, khiến trên da Trình Thiên Lý hiện lên
một vết màu đỏ.
Trình Thiên Lý không hiểu sao tự nhiên bị véo má, ấm ức nói: "Sao anh lại véo má em?"
Lâm Thu Thạch trả lời: "Để nhắc nhở em, đừng có tùy tiện đưa người khác về nhà." Nói rồi cậu giơ tay lên nhìn
đồng hồ, rồi rảo bước ra cửa: “Anh đi đây.".
Chỉ mới gặp gỡ chưa lâu, nhưng Trình Thiên Lý có cảm giác rất thân quen với người này. Khi thấy cậu sắp bỏ đi, trong lòng nó cũng thấy khá buồn: "Anh sống ở đâu? Sau rảnh rỗi em sẽ đến chỗ anh chơi được không?"
Lâm Thu Thạch cười đáp: “"Thôi đừng, khi nào rảnh anh sẽ đến đây chơi với em..." Nếu không có cơ hội, có lẽ đến một ngày nào đó, Lâm Thu Thạch sẽ lãng quên Trình Thiên Lý.
Trình Thiên Lý vẫn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Thu Thạch đã đẩy cửa đi ra, có vẻ đang rất vội. Mặc dù vẻ mặt cậu rất lưu luyến, nhưng bước chân không hề dừng lại dù chỉ một phút.
Lâm Thu Thạch cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với Trình Thiên Lý, nhưng sắp đến giờ phải lên máy bay. Cậu không hề muốn thử cảm giác phải qua đêm ở một thành phố xa lạ như thế này.
Do Trình Thiên Lý mà Lâm Thu Thạch đã nấn ná muộn thêm một lát, nếu còn tiếp tục ở lại nữa thì chắc chắn không kịp giờ lên máy bay.
Lâm Thu Thạch vội vàng ra ngoài bắt xe, đi thẳng đến sân bay.
Nhưng khi đến nơi, cậu lại nhận được một tin tức xấu: Bởi vì lý do thời tiết, chuyến bay tạm hoãn.
Chuyến bay bị delay vốn là chuyện rất thường tình, nhưng tại thời điểm này, Lâm Thu Thạch không đủ sức chịu dựng hệ quả mà chuyến bay delay này mang lại.
Máy bay của cậu đáng lẽ phải cất cánh vào khoảng bảy giờ tối, nếu đúng theo kế hoạch, Lâm Thu Thạch sẽ về đến thành phố của mình vào mười giờ, và mất thêm một tiếng vào đồng hồ để về nhà, nếu mọi thứ thuận lợi thì đúng mười hai giờ cậu sẽ có mặt ở nhà, lịch trình vốn dĩ đã rất sát sao.
Nhưng lúc này, phía sân bay lại thông báo hoãn chuyến, có vẻ như trong thời gian ngắn chưa thể khởi hành ngay. Lâm Thu Thạch ngồi trong khu chờ, lo lắng nhìn thời gian từng giây từng phút trôi đi.
Sau khi chắc chắn rằng mình không thể khởi hành ngay, Lâm Thu Thạch đứng dậy khỏi ghế. Lúc này đã tám giờ năm phút, máy bay vẫn chưa có thông báo mới.
Xem ra số trời đã định rằng hôm nay cậu phải qua đêm ở thành phố này.
Lâm Thu Thạch thở dài, kéo hành lý rời khỏi sân bay. Quay trở lại khu vực nội thành, định tìm một khách sạn thích hợp.
Khách sạn không được quá cao, như vậy có thể đi xuống mà không cần dùng thang máy, tầng thuê tốt nhất là có nhiều lối đi xuống tầng dưới, cấu trúc phòng càng đơn giản thì càng tốt.
Sau hơn một tiếng đồng hồ tìm kiếm, khoảng hơn mười giờ, Lâm Thu Thạch check-in tại một motel. Điều kiện của nơi này không được tốt lắm, nhưng được cái thấp, chỉ có ba tầng, có thể trực tiếp đi xuống bằng lối thoát hiểm. Lâm Thạch lấy thẻ phòng, cho hành lý vào trong rồi lấy đồ đạc trong ba lô ra sắp xếp lại một lượt.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Thu Thạch soạn mấy tin nhắn để gửi cho Nguyễn Nam Chúc, nội dung tin nhắn đại khái là thông báo mình đã ổn và hỏi thăm tình hình hiện tại của hắn, nhân tiện nhắc đến chuyện gặp Trình Thiên Lý và Đàm Tảo Tảo. Đương nhiên, cậu cũng không quên kể về Lê Đông Nguyên... tuy rằng Lê Đông Nguyên sống không hòa hợp với Nguyễn Nam Chúc lắm.
Soạn tin nhắn xong, Lâm Thu Thạch ngồi yên lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.
Giờ đây, cậu đang ngồi giữa một thành phố xa lạ, nhìn sắc trời tối dần, mặt trời đỏ rực đang chìm xuống đường chân trời, để lại những vệt tà dương rực rỡ. Những vì sao cùng với mặt trăng dần xuất hiện giữa tầng không u ám, trong không gian tràn ngập hơi nóng oi bức của mùa hè.
Lâm Thu Thạch xuống dưới lầu mua một cây kem, ngồi bên cửa sổ vừa ăn vừa nhìn dòng người đi lại bên ngoài.
Cậu biết khi đến mười hai giờ, tất cả những người ngoài kia sẽ biến mất và cậu sẽ bước vào một thế giới khác. Khung cảnh ồn ào trước mặt lúc này quả thực khiến người ta cảm thấy vô cùng luyến tiếc.
Mùi vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, khiến Lâm Thu Thạch nhớ đến một lần Nguyễn Nam Chúc nhét kẹo vào miệng mình. Cậu cúi đầu, nhớ lại tin nhắn mà Nguyễn Nam Chúc đã gửi ngày hôm qua, khóe miệng khẽ nhoẻn cười.
"Tích tắc, tích tắc", kim giờ và kim phút nằm chồng lên nhau, mười hai giờ đã điểm.
Cả không gian thoắt cái trở nên yên tĩnh, Lâm Thu Thạch đang bước vào một thế giới khác.
Ngay khi đến mười hai giờ, Lâm Thu Thạch lập tức nhắn tin cho Nguyễn Nam Chúc, cùng lúc đó, cậu cũng
nhận được tin nhắn từ hắn. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng cậu cuối cùng đã được trút bỏ, cậu vội mở tin nhắn ra xem, thấy Nguyễn Nam Chúc nói mình vẫn bình an. Lâm Thu Thạch đang cắm cúi xem tin nhắn trên điện thoại, bỗng một âm thanh lớn vang lên, đó là tiếng đập cửa rền như tiếng súng báo hiệu trò chơi bắt đầu.
"Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch", cửa ra vào bị đập thình thình, người ở bên ngoài như muốn phá nát cửa xông vào.
Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt mèo, thấy người đang đứng bên ngoài cửa. Một gã đàn ông xuất hiện trên thấu kính méo mó của mắt mèo. Trông dáng vẻ y chẳng có gì đặc biệt, một cái đầu, hai chân và hai tay. Bấy giờ, người này đang ngẩng lên nhìn vào mắt mèo với ánh mắt tràn đầy ác ý. Thoạt trông gương mặt người này rất xa lạ, nhưng rồi Lâm Thu Thạch nhận ra, đây chính là người đã bị Nguyễn Nam Chúc giết ở cửa Viện điều dưỡng Waverly Hills - Giang Anh Duệ..
Khi đó, Lâm Thu Thạch còn giúp Nguyễn Nam Chúc che giấu thủ đoạn giết người, khiến Giang Anh Duệ chết mà không rõ nguyên nhân, từ đó không thể biến thành quỷ báo thù cho bản thân.
"Mở cửa, mở cửa!" Giang Anh Duệ hung dữ hét: "Mau mở cửa ra!"
Lâm Thu Thạch hiển nhiên không mở cửa cho y, cậu quay ra nhìn về phía ô cửa sổ phía sau lưng mình.
Sau khi mở cửa sổ ra, Lâm Thu Thạch nhìn thấy dưới có một cái ô văng, nếu cậu muốn rời khỏi đây thì cần trèo ra cửa số nhảy xuống ô văng, sau đó nhảy thêm một cái nữa đáp xuống tầng một.
Giang Anh Duệ thấy Lâm Thu Thạch không chịu mở cửa, bèn há miệng cười khành khạch. Y quay lưng bỏ đi, một lúc sau trở lại với biển số phòng trên tay. Trên tấm biển ghi một con số đã quá quen thuộc với Lâm Thu Thạch: 502, nguyền rủa. Người nào ở trong căn phòng mang biển số 502 đều phải chết.
Thấy thế, Lâm Thu Thạch không do dự thêm nữa, nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ.
Cùng lúc này, Giang Anh Duệ dường như đã treo biển số phòng lên căn phòng mà Lâm Thu Thạch ở, khiến căn phòng xuất hiện những thay đổi quái dị, trên tường bắt đầu rỉ ra những vệt máu đỏ tươi..
Lâm Thu Thạch nhảy từ cửa sổ xuống ô văng, đang chuẩn bị nhảy thêm cái nữa cậu bỗng thấy áo của mình bị thứ gì đó kéo lại. Cú kéo này khiến cậu khựng lại trong tích tắc, nhưng ấy là một tích tắc định mệnh, vì ngay lúc đó, một thi thể nát bét đã đáp thẳng xuống vị trí mà Lâm Thu Thạch định nhảy xuống. Thi thể này mặc đồng phục y tá, bất chấp da thịt đã be bét vì cú nhảy, nó vẫn đang run rẩy đứng lên.
Lâm Thu Thạch hít vào một hơi lạnh. Cậu quay đầu nhìn phía sau, thấy một thiếu nữ với khuôn mặt trắng bệch ngồi trên cửa sổ mỉm cười với mình.
Lâm Thu Thạch lập tức ra nhận ra danh tính cô gái ấy...
chính là một trong những quý quái mà cậu từng giúp đỡ - Tá Tử
"Cảm ơn." Lâm Thu Thạch nói lời cảm ơn với cô.
Tá Tử không nói gì, đưa ngón tay lên chỉ vào tường, trên tường hiện ra một hàng chữ bằng máu, chính là bài hát chết người kia. Lâm Thu Thạch liếc sơ một cái, rồi vô cùng điềm tĩnh nói: “Xin lỗi, anh thật sự không biết chữ."
Tá Tu: "..."
Lâm Thu Thạch nói thêm: "Chi bằng em vào trong tìm người đó đi, anh ta học giỏi lắm đấy." Cậu chỉ về phía Giang Anh Duệ, người dường như vẫn đang đứng ở cửa chờ xem Lâm Thu Thạch bị xé xác.
Nghe vậy, Tá Tử thực sự ngoảnh đầu nhìn vào trong nhà, mặt có vẻ nghĩ ngợi.
Lâm Thu Thạch trông theo phản ứng của Tá Tử, trong lòng thầm nghĩ một số quỷ quái thật sự có tri giác riêng thậm chí còn biết suy nghĩ.
Nhân lúc cô y tá vẫn đang chật vật tìm cách đứng dậy, cậu nhảy từ ô văng xuống một vị trí khác trên mặt đất rời khỏi khách sạn.
Từ kinh nghiệm trong hai đêm trước đó, Lâm Thu Thạch nhận thấy giữa các cuộc tấn công của lũ quỷ quái sẽ có một quãng nghỉ, bọn chúng không xuất hiện liên tục.
Ví dụ nếu thoát khỏi cuộc tấn công đầu tiên, cậu sẽ có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi cho lại sức. Chỉ là không biết phía Nguyễn Nam Chúc có như vậy không.
Nguyễn Nam Chúc đã từng chạm trán rất nhiều quỷ quái, nhưng hắn cũng có rất nhiều bạn bè ở bên cạnh giúp đỡ, Lâm Thu Thạch tin chắc rằng hắn có thể vượt qua được.
Lâm Thu Thạch men theo con đường tiến về phía trước, bông từ đầu túa ra một đám sương mù. Ban đầu sương mù rất mỏng và nhẹ, nhưng rồi nặng dần, khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo không rõ.
Ở trung tâm màn sương bắt đầu hiện ra một thân hình cao lớn, chân tay kẻ này dài ngoằng như những con rắn, chiếc mũ đặc trưng nón đội trên đầu khiến Lâm Thu Thạch ngay lập tức nhận ra: Đó là Slender Man, gā quái vật cậu đã từng gặp trước đây.
Nó đứng giữa lớp sương mù dày đặc, bắt đầu dõi theo bước chân Lâm Thu Thạch bằng một khoảng cách vừa phải, giống như dã thú đang rình mò trong bóng tối, dợm tấn công Lâm Thu Thạch bất cứ lúc nào. Những gì Lâm Thu Thạch có thể làm chỉ là chật vật chạy trốn mà thôi.
Lớp sương mù như thể một mê cung, Lâm Thu Thạch bị nhốt trong đó. Điều tồi tệ nhất là Lâm Thu Thạch vốn không quen với địa thế ở đây, lại thêm sương mù dày đặc, cuối cùng cậu bị lạc đường. Con đường cậu đang đi bỗng xuất hiện những vật cản, từng dãy từng dãy các tòa nhà thấp tầng hiện lên chặn ngang lối đi của Lâm Thu Thạch.
Những tòa nhà chia cắt con đường thành các lối đi nhỏ hẹp. Lâm Thu Thạch nhìn cái bóng đen cao nghều nãy giờ vẫn luôn đi theo mình, cậu bỗng có ảo giác rằng mình là một chú cừu, đang bị sói truy đuổi..
Cũng không còn cách nào khác, Lâm Thu Thạch nhìn con hẻm trước mặt, cắn răng lách mình vào bên trong.
Hẻm vô cùng chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi, mặt đường dưới chân cũng rất gồ ghề, hai bên chân tường đầy những vệt nước ẩm. Lâm Thu Thạch không muốn ở đây thêm nữa, cậu sải bước đi nhanh hơn. Khi liếc nhìn phía sau, cậu phát hiện bóng đen theo sau mình đã biến mất sau khi cậu đi vào trong hem.
Tại sao Slender Man không tiếp tục đi theo mình?
Lâm Thu Thạch vẫn đang bán tín bán nghi, bỗng cảm nhận được một hơi thở âm u lạnh lẽo. Bước chân gấp gáp chợt sững lại, Lâm Thu Thach chầm chậm ngẩng đầu lên, biểu Tên gương mặt sượng cứng. Cậu thấy trên đỉnh đầu không còn là bầu trời sao tăm tối ni mà là một khuôn mặt trống trơn. Khuôn mặt đó không có mắt, chỉ có một cái miệng lớn, bên trong lèn đẩy chặt những chiếc răng trắng ởn. Đây chính là khuôn mặt của Slender Man, đôi chân loằng ngoằng như rắn của nó trụ vững trên hai căn nhà nằm hai bên hẻm. Nó nhìn Lâm Thu Thạch mặt mày tái nhợt đang đứng ở phía dưới, vươn cánh tay về phía cậu...
Lâm Thu Thanh nín thở, quay lưng muốn bỏ chạy.
Nhưng động tác của Slender Man nhanh hơn nhiều, trong phút chốc, Lâm Thu Thạch đã bị cánh tay khô như cành cây đó tóm lấy, cổ cậu bị xách lên, toàn thân bị nắm chặt như một Con búp bê trong tay đứa trẻ, không thể nào vùng vẫy để thoát ra.
Slender Man nhếch miệng nở một nụ cười hài lòng.
Một tay nó nắm lấy cổ của Lâm Thu Thạch, tay còn lại từ từ đưa lên lấy chiếc mũ đen trên đầu mình xuống, định đội lên đầu Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch hoàn toàn không thể cử động được, trước mặt quỷ quái, sức lực của loài người chẳng qua chỉ như châu chấu đá xe, dù biết rõ khi chiếc mũ đen được đội lên, cậu sẽ trở thành Slender Man kế nhiệm, nhưng Lâm Thu Thạch không cách nào thoát ra được.
Trong khi giương mắt nhìn chiếc mũ sắp đội lên đầu mình, Lâm Thu Thạch chợt cảm thấy từ trong ba lô tô toả ra một luồng khí lạnh thấu xương, chậu thậm chí còn tưởng rằng đây là ảo giác của mình trước khi chết. Nhưng sau đó, Slender Man trước mặt cậu bông gào lên thảm thiết. Lâm Thu Thạch được nới lỏng ra, cậu rơi xuống mặt đất.
Lâm Thu Thạch ôm cổ họ khù khụ, bên cạnh cậu lúc này xuất hiện hai làn khói đen mang hình hài trẻ con,quấn lên
Slender Man. Cậu nghe thấy tiếng Slender Man gào rống xen lẫn tiếng cười lảnh lót như chuông bạc của hai cô gái.
Lâm Thu Thạch không có thời gian để suy nghĩ nữa, cậu vôi nhảy vào trong hẻm, cuống cuồng bỏ chạy. Khi đến một nơi khá an toàn, cậu mới hoàn hồn lại, cảm thấy những gì vừa xảy ra có chút quen thuộc. Nghĩ kỹ lại... Đây chẳng những gì đã xảy ra ở cửa Slender Man hay sao?
Lâm Thu Thạch mở ba lô ra, quả nhiên ở trang thứ hai của cuốn nhật ký xuất hiện một chữ “Chết” màu đỏ tươi,
Chữ “Chết” này lại bị gạch chéo bằng bút đen. Cậu lại được cuốn nhật ký của một mạng. Lâm Thu Thạch hơi kiệt sức, nhưng lại không dám dừng ở nơi này quá lâu, cậu vịn vào tường đi tiếp một cách khó khăn.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ." Do ban nãy bị Slender Man nắm chặt phần cổ nên giờ đây Lâm Thu Thạch cứ ho mãi không ngừng. Điện thoại đột nhiên rung lên, Lâm Thu Thạch mừng rỡ, lấy điện thoại ra xem tin nhắn mà Nguyễn Nam Chúc vừa gửi.
Trong tin nhắn, Nguyễn Nam Chúc gửi kèm một bức ảnh, để trả lời câu hỏi của Lâm Thu Thạch - Lâm Thu Thạch đã hỏi hắn ban ngày thường làm gì.
Anh chụp một thiếu niên mang vẻ đẹp phi giới tính, trong đôi mắt vẫn chưa thấy vẻ lạnh lùng sau khi trưởng thành. Thiếu niên nhìn vào ống kính, hơi mỉm cười. Nguyễn Nam Chúc thời niên thiếu đây sao? Lâm Thu Thạch mỉm cười mân mê chiếc điện thoại, ngón tay nhẹ vuốt màn hình, thậm chí còn không kìm được đặt lên đó một nụ hôn.
Ban ngày, Nguyễn Nam Chúc dường như trở về thời mới biết đến cửa, thời điểm lúc ấy là vào những năm tháng thanh xuân tươi đẹp khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ,
vì thế nên địa điểm đầu tiên hắn đặt chân đến ở không gian này là trường học, điều này có thể hiểu được Lâm Thu Thạch nhìn dòng tin nhắn bên dưới bức ảnh, Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu: Thích không?
Lâm Thu Thạch tức tốc hồi âm: Thích chết đi được. Em ở bên đấy có bận không?
Tối nay khá hơn một chút. Nguyễn Nam Chúc trả lời: Em đã gặp người trước đây giới thiệu em vào Hắc Diệu Thạch, còn anh bên đó thế nào?
Lâm Thu Thạch trả lời: Đương nhiên là không bận lắm anh mới có thời gian nhắn tin cho em. Lâm Thu Thạch gửi tin nhắn này xong liền cất điện thoại, tuy rằng nói chuyện với Nguyễn Nam Chúc rất vui, nhưng không thể vì mải nói chuyện mà mất luôn cái mạng, bên tai Lâm Thu Thạch lúc này lại đang vang lên những âm thanh báo hiệu nguy hiểm.
Đó là tiếng vật nặng không ngừng rơi xuống đất, Lâm Thu Thạch đứng trong sương mù, nhìn thấy ở tòa nhà cao tầng cách đó không xa, cô y tá đang nhảy lầu hết lần này đến lần khác.
Thân thể của cô ta đập xuống đất vỡ tan nát, sau đó lại từ từ phục hồi lại, rồi lại tiếp tục xuất hiện ở trên đỉnh của một tòa nhà tiếp theo. Lẽ ra điều này không liên quan gì đến Lâm Thu Thạch, nhưng vị trí nhảy lầu của cô ta đang ngày một tiến gần tới chỗ Lâm Thu Thạch đang đứng.
Lâm Thu Thạch hoàn toàn không nghi ngờ về việc nếu có cơ hội, cô y tá sẽ nhảy thẳng vào đầu cậu, khiến cơ thể cậu toác ra như trái dưa bị đập nát.
Slender Man lại lần nữa xuất hiện ở phía sau Lâm Thu Thạch, nhưng lần này, Lâm Thu Thạch rút kinh nghiệm
không đi vào trong hẻm nữa. Vừa rảo bước trên đường, Lâm Thu Thạch vừa cảm thấy mình như một du khách đang kiếm ốc đảo xanh giữa sa mạc, nhìn về phía trước không thấy có chút dấu hiệu nào của nguồn nước, chỉ thấy mênh mông cát vàng và sự tuyệt vọng đến vô tận.
Bài hát của Tá Tử bông văng vẳng bên tai, khiến màn đêm vốn đã tăm tối tăng thêm vài phần quái dị.
Nhưng Lâm Thu Thạch không muốn bỏ cuộc, cậu còn rất nhiều chuyện muốn làm, vẫn còn Nguyễn Nam Chúc đang đợi cậu. Nhìn cô y tá đang liên tục nhảy từ trên lầu xuống, trong đầu cậu bông xuất hiện một ý tưởng.
Lâm Thu Thạch chuyển hướng tiến về phía cô y tá đang nhảy lầu.
"Bịch, bịch, bịch." Cô y tá vẫn nhảy lầu liên tục. Dưới bóng đêm, Lâm Thu Thạch nhìn thấy thân thể bầy hầy của cô ta, người ta nói nhảy lầu là cách chết thê thảm nhất, giờ đây Lâm Thu Thạch đã cảm nhận được điều này một cách sâu sắc.
Đầu của cô y tá vỡ ra thành nhiều mảnh, cơ thể biến dạng như một cục đất nặn, đó trắng lẫn lộn, thậm chí còn thấy xương trắng toát lòi ra ngoài. Nhưng Lâm Thu Thạch hoàn toàn không có cảm giác gì với cảnh tượng này, cậu thực sự đã gặp quá nhiều những cảnh tượng kinh hoàng như thế, đến nỗi khi nhìn thấy thi thể của cô y tá, mắt cậu không nhíu lấy một chút.
Bước chân của Lâm Thu Thạch dừng lại ở phía dưới một tòa nhà cao tầng, cậu quay đầu lại nhìn Slender Man vấn đang bám theo mình, nhẩm tính sơ sơ khoảng cách.
Cậu cũng không biết kế hoạch của mình liệu có thành công hay không, nhưng hiện tại vẫn còn một khoảng thời
gian khá dài nữa trời mới sáng, cậu không thể tiếp tục đây mãi được. Huống hồ Lâm Thu dây dưa với con Slenderman này Thạch cũng lờ mờ cảm nhận được, rằng tuy liên tiếp rơi vào đường cùng, nhưng lần nào trong đó cũng ẩn giấu cơ hội sống sót.
Lâm Thu Thạch tiếp tục đi về phía trước, cô y tá vẫn đang nhảy lầu, lần này, cô ta càng hướng đến vị trí của Lâm Thu Thạch ngày một gần hơn, Lâm Thu Thạch dừng lại, nhìn về vị trí mà Slender Man đang đứng, bắt đầu tính toán một bài toán số học thú vị.
Khoảng cách giữa cậu và Slender Man đang dần ngắn lại bằng một tần suất cố định, trật tự các tòa nhà cô y tá chọn nhảy cũng là cố định. Câu hỏi trong lòng Lâm Thu Thạch đã có đáp án, bước chân đang bước về phía trước đột nhiên dừng lại.
Slender Man không hề biết tại sao Lâm Thu Thạch dừng lại, nó vẫn đang tiến gần về phía cậu, cô y tá tiếp tục gượng tấm thân nát bấy đi lên đỉnh một tòa nhà khác, tiếp tục nhảy.
Lâm Thu Thạch ôm lấy ba lô, đợi kết quả cuối cùng.
Có một cái bóng xuất hiện trên đỉnh đầu của Slender Man. Nó gần như chưa kịp hiểu cái bóng đó là gì, thì đã có một vật rơi bộp vào người.
Hai con quái vật đâm sầm vào nhau, kết cục Lâm Thu Thạch chờ đợi nhất đã xảy ra. Y tá đâm xuyên qua cơ thể Slender Man, khiến cơ thể công kênh của Slender Man ngã ra đất. Cơ thể của nó trộn lẫn với máu thịt của cô y tá, lòi cả xương xẩu trắng toát.
Lâm Thu Thanh nghe thấy tiếng Slender Man gầm lên giận dữ, con quái vật không hề chết dễ dàng như vậy, cơ thể nó dần dần hồi phục lại, chỉ là tốc độ hồi phục chậm hơn nhiều so với cô y tá. Một tay của Slender Man tóm lấy đầu cô y tá, ngăn cản cái đầu quay trở về cơ thể cô ta.
Cô y tá dường như cũng tức giận, cô ta bắt đầu la hét và khóc sụt sùi, cơ thể của cô ta và Slender Man lẫn vào nhau
Khung cảnh này trông thật kỳ cục, Lâm Thu Thach cảm thấy mình nên cười, nhưng khi cậu muốn nhếch khóe miệng lên thì phát hiện ra mình không thể cười nổi.
Slender Man tóm chặt lấy đầu của cô y tá không buông, cô y tá dường như cũng từ bỏ. Cô ta quay lưng tiếp tục leo lên cầu thang, để rồi phóng xuống một lần nữa. Lần này lại nện thẳng vào người Slender Man.
Hai con quái vật hung hãn cấu véo nhau, Lâm Thu Thạch phủi mông, quay người rời đi.
Lâm Thu Thạch tìm đại một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi, cậu mở điện thoại ra trong tiếng hát của Tá Tử, không thấy tin nhắn hồi âm mới của Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch hơi mệt, vai của cậu vẫn còn đau âm ĩ, đã mấy ngày không được ngủ ngon. Lúc này, cậu ngồi bên đường nhìn màn hình điện thoại, muốn gọi cho Nguyễn Nam Chúc một cuộc, nghe giọng của hắn, nhưng lại không dám, sợ rằng cuộc gọi này sẽ đánh đổi bằng mạng sống của Nguyễn Nam Chúc.
Những đêm như này khi nào mới kết thúc? Không gian này có cửa ra hay không? Cậu thật sự có thể ra ngoài ư? Vô số sự xuất hiện trong tâm trí của Lâm Thu Thạch, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà cậu đã hiện lên vô vàn suy nghĩ.
Vẫn còn hơn một tiếng nữa mới tới bình minh, sương mù bắt đầu tan dần, âm thanh nhảy lầu của cô y tá đã ngừng lại. Lâm Thu Thạch ngẩng đầu lên, thấy Tá Tử đứng trước mặt mình, nở nụ cười.
Lâm Thu Thạch nhìn Tá Tử, dùng ánh mắt ngầm hỏi thăm tình hình.
Tá Tử cười ngọt ngào, khuôn mặt cô vốn dĩ đáng sợ, không ngờ cười lên bỗng trở nên đáng yêu đến vậy. Cô đến trước mặt Lâm Thu Thạch, đưa cho cậu một thứ.
Lâm Thu Thạch đón lấy, đó là một bức ảnh, thì ra là ảnh Tá Tử đang cười rạng rỡ cạnh các bạn cùng lớp, là bức ảnh mà Tá Tử quý trọng nhất, Lâm Thu Thach nhớ rất rõ điều này.
Lâm Thu Thạch lờ mờ hiểu được ý của Tá Tử, cậu gượng cười, không ngờ bản thân lại có ngày được quỷ quái an ủi như thế này.
Tá Tử giữ nụ cười trên môi, bóng hình dần dần tan biến.
Lâm Thu Thạch lấy tay ôm mặt, cậu bây giờ chỉ muốn ở bên Nguyễn Nam Chúc, ôm lấy nhau, cùng ngủ một giấc thật ngon. Cậu không ngờ rằng ở cửa này, ngay cả những việc rất đỗi bình thường trước đây cũng trở nên khó thực hiện đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.