Còn về kết quả của trận chiến này… Lâm Thu Thạch chậm rãi đi đến trước cửa căn phòng, nhìn qua khe cửa. Bên trong bị bao trùm bởi bóng tối, khó lắm mới thấy được căn phòng đang rất bừa bộn. Tất cả các đồ dùng trong phòng đều bị ném xuống đất, thứ gây chú ý nhất chính là con quái vật người cá đang nằm ở chính giữa phòng, thoạt trông chỉ còn thoi thóp. Đây chính là quái vật mắt vàng mà Lâm Thu Thạch nhìn thấy vào hôm qua, nó vẫn còn sống, nhưng hơi thở của nó cực kỳ yếu ớt. Cho dù Lâm Thu Thạch đi đến gần bên, nó cũng không hề phản ứng lại. Lâm Thu Thạch cực kỳ thận trọng, đặc biệt là khi áp sát con quái vật, dù sao họ cũng chưa biết chắc nó còn khả năng chiến đấu hay không. Cũng may tình hình thực tế tốt hơn một chút so với tưởng tượng của họ, trên mình quái vật chi chít những vết thương, máu của nó không phải màu đỏ mà có màu xanh đen trông khá ghê rợn, vừa dính nhớp sền sệt vừa có mùi tanh hôi. Quái vật nằm trên sàn, thấy Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc lại gần nhưng không mảy may nhúc nhích, cả khi hai người đã tới ngay trước mặt, nó cũng không hề động đậy. Nguyễn Nam Chúc nhìn chằm chằm con quái vật, sau giây lát im lặng, hắn nhón chân giẫm nhẹ lên lớp da của nó, thấy nó không có phản ứng gì, bèn nói: “Sắp chết rồi.” “Ừm.” Lâm Thu Thạch quan sát con quái vật, hơi thở của nó mỗi lúc một yếu, cuối cùng tần suất hô hấp dừng hẳn. Vậy là nó đã tắt thở. Lâm Thu Thạch rút con dao ăn từ trong người ra: “Để anh.” “Khoan đã.” Nguyễn Nam Chúc đột nhiên lên tiếng. Lâm Thu Thạch quay sang, cậu cứ tưởng Nguyễn Nam Chúc sẽ ngăn mình ra tay, nào ngờ hắn lấy từ trong ba lô ra một đôi găng tay cao su, đưa cho Lâm Thu Thạch: “Đi găng vào, đừng để dính thể dịch của nó.” Thứ chất dịch màu xanh đen chảy ra từ cơ thể quái vật vốn dĩ đã khiến người ta cảm thấy không hề dễ chịu. Nếu có thể, tốt nhất là không nên để bản thân tiếp xúc với thứ đó, bởi vì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Lâm Thu Thạch gật gật đầu, đón lấy đôi găng tay rồi mang vào. Nắm chặt con dai ăn trong tay, cậu bắt đầu quỳ một chân xuống đất, cắt lấy vật trông như chiếc gai trên đỉnh đầu quái vật. Cậu hành động rất thận trọng, vừa làm vừa tập trung quan sát động tĩnh từ phía quái vật, chỉ sợ nó chưa chết hẳn mà đột nhiên vùng lên. Nhưng may mắn là, cho đến khi Lâm Thu Thạch lấy được chiếc gai nhọn ra khỏi đầu nó, quái vật không hề có bất cứ phản ứng nào, Trên thực tế, nó đã chết, tuy cặp mắt màu vàng vẫn mở trừng trừng, nhưng cơ thể đã không còn cử động lên xuống theo nhịp thở nữa. Lâm Thu Thạch đứng dậy, đưa chiếc gai dài cho Nguyễn Nam Chúc, sau đó tháo găng tay ra vứt qua một bên. Đó là một chiếc gai dài nhọn hoắt, dài tầm nửa mét, cực kỳ cứng, có thể dễ dàng xuyên thủng tấm ván gỗ. Trên đó đã nhuộm không ít vết máu đen sì. Có thể biết được trong trận chiến vừa xảy ra, chiếc gai này đã để lại không ít vết thương trên người quái vật mắt trắng. Nguyễn Nam Chúc dùng túi ni lông bọc chiếc gai lại, thận trọng để vào trong ba lô. Lâm Thu Thạch nói: “Dây, trường kiếm, rượu khai vị, đều đã sẵn sàng.” Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Đợi đến tối đã.” Lâm Thu Thạch gật đầu. Ba người đi lên boong tàu, tìm một chỗ ngồi nói chuyện. Những người khác vẫn tiếp tục lùng sục khắp nơi trong khoang tàu, tìm kiếm các mối liên quan đến cửa và chìa khóa. “Cánh cửa này coi bộ khá đơn giản.” Cố Long Minh nói. “Đơn giản chỗ nào hả?” Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm nói: “ Nếu không nhờ Lâm Lâm phát hiện ra manh mối về lũ muỗi, e rằng đến bây giờ chúng ta vẫn mù mờ chẳng biết gì cả.” Trước NPC bị muỗi bu đầy người, tất cả mọi người đều theo phản xạ muốn tránh xa, họ đâu có biết ông ta mới chính là điểm mấu chốt để thoát khỏi nơi này. “Cũng đúng.” Cố Long Minh gãi gãi đầu: “Cả hai người đều quá lợi hại.” Nguyễn Nam Chúc: “Tên thật của cậu là gì?” Nghe Nguyễn Nam Chúc nói, sau một thoáng sững sờ, Cố Long Minh lộ vẻ vui mừng. Hắn biết rằng Nguyễn Nam Chúc hỏi tên thật là có ý gì: Nguyễn Nam Chúc đã đồng ý cho hắn gia nhập Hắc Diệu Thạch. Trước mặt hắn là một người còn lợi hại hơn cả Lâm Thu Thạch… Cố Long Minh cười cười, nói ra tên thật của mình: “Tên thật của tôi là Diệp Điểu.” Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, tỏ ý đã rõ: “Sau khi ra khỏi cửa này, tôi sẽ đến gặp cậu sau.” “Chị biết tôi sống ở đâu hả?” Cố Long Minh thắc mắc. “Dĩ nhiên là biết.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nếu không sao tôi có thể yên tâm để cậu và Lâm Lâm nhà tôi cùng đi chung chứ.” Không như hắn biết Cố Long Minh sống ở đâu, còn biết tên thật của hắn nữa, câu hỏi này chỉ để thăm dò thành ý của Cố Long Minh mà thôi. Cố Long Minh: “...” Hắn nhất thời không biết phải nói gì nữa. Do những việc xảy ra trong vài ngày này mà số người tụ tập tại phòng ăn hôm nay đã ít đi khá nhiều, chỉ thấy lác đác một vài người ngồi bên bàn cơm. Họ ngồi trong phòng ăn, đều chỉ ăn cho có lệ, thoạt trông bầu không khí có vẻ tương đối hòa hợp. Bọn Nguyễn Nam Chúc dĩ nhiên không ăn cá, nhưng điều khiến Lâm Thu Thạch cảm thấy khó hiểu là những người khác dường như không ghét cá như họ. Thậm chí anh chàng bị say sóng kia hôm nay cũng ăn vài miếng. “Anh không thấy ghê à?” Cố Long Minh không nhịn được hỏi người ngồi gần mình một câu. “Hình như cũng không ghê như tưởng tượng.” Trước đó mấy ngày, Thẩm Giác Tân còn nôn ói đến không ra dạng người, vậy mà hôm nay trông cậu ta khá tỉnh. Ít nhất sắc mặt không còn vàng vọt như trước. Cậu ta nói: “Ờ.. tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Lâm Thu Thạch nói: “Anh đừng nên ăn thì hơn, cá này trông không được tươi.” Thẩm Giác Tân gãi gãi đầu: “Cũng được mà.” Vừa nói, cậu ta vừa ăn thêm một miếng, vẻ mặt chẳng có gì là khó chịu. Thấy Thẩm Giác Tân như vậy, nét mặt Lâm Thu Thạch hơi phức tạp. Trước đây cậu từng nếm thử vị cá, thật sự rất ghê, bây giờ mùi tanh tưởi này vẫn là cái mùi trước đó, không hề thay đổi. Chẳng hiểu sao Thẩm Giác Tân lại cho rằng món cá không có vấn đề… Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ, bỗng thấy Nguyễn Nam Chúc nhấc đưa lên gắp một miếng cá, chầm chậm đưa lên miệng. “Chúc Manh?” Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc làm vậy thì giật nảy mình, thật không ngờ Nguyễn Nam Chúc lại định nếm cá. Nguyễn Nam Chúc ăn xong một miếng, cặp mày liền nhíu lại: “... Đúng là không tanh thật.” “Không tanh à?” Lâm Thu Thạch cảm thấy sự việc có gì đó không ổn, nghe tiếng Nguyễn Nam Chúc nói xong bèn tự mình ăn thử một miếng, thấy mùi vị vẫn nhạt nhẽo và tanh hôi như thường: “Rõ ràng vẫn tanh mà… Khoan đã…” Cậu nhìn Nguyễn Nam Chúc, ánh mắt tràn đầy vẻ sững sờ: “Không lẽ rượu khai vị được chọn ngẫu nhiên?” Nguyễn Nam Chúc im lặng, chợt đôi đũa vào miếng cá trong đĩa. Hiện nay, số người còn sống là mười một, nhưng trong phòng ăn chỉ có bảy người. Trừ đi Nguyễn Nam Chúc, trong bảy người ít nhất có ba kẻ đã cầm đũa lên ăn cá, từ biểu cảm trên mặt họ, có thể thấy việc ăn cá chẳng có gì là miễn cưỡng cả, thậm chí trông còn ngon lành say sưa là khác. Lâm Thu Thạch dấy lên một dự cảm không lành, cậu nói: “Chúc Manh, đừng ăn nữa, chúng ta về phòng thôi.” Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nhưng không nhúc nhích, hắn cụp mắt, nhìn chằm chằm món cá trước mặt, cứ như món cá này toát lên một ma lực cực kỳ hấp dẫn, khiến hắn nhất thời không thể dứt ra được. Vẻ mặt của hắn khiến da đầu Lâm Thu Thạch tê rần, cậu đưa mắt ra hiệu cho Cố Long Minh. Cố Long Minh hiểu ý, cùng cậu mỗi người nắm lấy một tay Nguyễn Nam Chúc, lôi ra khỏi phòng ăn. Ba người tìm đại một phòng, sau khi vào trong, Lâm Thu Thạch vội vàng lột ga giường trói Nguyễn Nam Chúc vào ghế. Cũng may trong lúc Lâm Thu Thạch làm tất cả những chuyện này, Nguyễn Nam Chúc vẫn khá bình thản, cùng lắm chỉ khẽ nhíu cặp lông mày xinh đẹp một chút, hỏi: “Anh trói em làm gì?” Lâm Thu Thạch bình tĩnh đáp: “Anh sợ em ăn cá.” Nguyễn Nam Chúc không nói gì nữa, hắn nghiêng nghiêng đầu, nét mặt hơi toát vẻ ngu ngơ, như thể chính hắn cũng không biết vì sao mình lại thích ăn cá, Lâm Thu Thạch cứ tưởng hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng Nguyễn Nam Chúc không nói gì cả, chỉ bảo: “Thôi được.” Cánh cửa này có vẻ đơn giản, đơn giản đến mức khiến người ta mất đi sự cảnh giác, Lâm Thu Thạch bảo Cố Long Minh đưa Nguyễn Nam Chúc xuống hành lang khoang dưới, để tránh bị đưa đi khi các căn phòng dịch chuyển. Bản thân Lâm Thu Thạch thì quay lại phòng ăn, cậu phát hiện tất cả mọi người ở đó đều đang bắt đầu ăn cá. Dưới con mắt của những người này, thứ cá ôi thiu như biến thành món ngon hiếm có, họ cắm cúi ăn lấy ăn để, hoàn toàn không để ý sự có mặt của Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch chỉ nhìn một lát rồi xoay người bỏ đi. Khi cậu lên tới boong tàu thì gặp Tiểu Mạt, cô gái từng mách chuyện cho cậu, đang tái mặt quỳ trong góc khuất. Thấy Lâm Thu Thạch đến, cô nhìn về phía cậu bằng ánh mắt kinh hoàng. “Chuyện gì vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi. “Phòng bếp…”, Tiểu Mạt nói như hết hơi, “phòng bếp… xảy ra chuyện rồi…” “Sao cơ?” Lâm Thu Thạch nói: “Xảy ra chuyện gì?” “Bọn họ như sắp phát điên cả rồi.” Tiểu Mạt đứng khá xa Lâm Thu Thạch, dường như cô hơi sợ người khác đến gần mình: “Họ đang ăn cá, ăn như điên vậy.” Chỉ vỏn vẹn mấy câu ngắt quãng đó cũng đủ để Lâm Thu Thạch hiểu ra Tiểu Mạt muốn nói gì, cậu gật đầu, bảo: “Được rồi, tôi biết rồi, cô hãy bảo trọng nhé.” Tiểu Mạt nói: “Anh… Anh định qua đó hả?” Lâm Thu Thạch: “Ừm, tôi sẽ qua đó xem thử.” Tiểu mạt nghe vậy liền im lặng. Lâm Thu Thạch tiến về phía phòng bếp, nơi nằm bên cạnh phòng ăn. Vị trí của phòng bếp cũng là cố định, chưa đến nơi mà Lâm Thu Thạch đã ngửi thấy mùi cá tanh tưởi. Bước chân Lâm Thu Thạch dừng tại trước cửa bếp, cậu không tiến vào, vì nghe thấy những tiếng gặm nhấm kỳ quái vọng ra từ bên trong. Từ cửa sổ, cậu nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng của căn bếp. Ở đó có vài người đang quỳ trên đất, vùi mặt vào một con cá cực lớn. Con cá này chưa hề được chế biến, nằm phơi thây trắng ớn bợt bạt, trong thớ thịt cá còn có thể thấy rõ cả tơ máu. Ba kẻ có mặt hình như không hề để tâm đến những điều này, mặt họ gần như ngập trong cá, Lâm Thu Thạch có thể loáng thoáng trông thấy vẻ thỏa mãn của họ, dường như thứ này là một món ăn mỹ vị hiếm có. Ngay cả Lâm Thu Thạch, người vốn có năng lực chịu đựng rất mạnh, khi chứng kiến cảnh này cũng bất giác thấy ruột gan đảo lộn. Cậu hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần, sải chân tiến vào căn bếp, hô lên một tiếng: “Mọi người không sao chứ?” Cậu muốn thử xem những người này có còn giữ được lý trí hay không. Nhưng sự thật trước mắt khiến Lâm Thu Thạch lạnh người. Những kẻ này có vẻ không hề nghe thấy tiếng gọi của cậu, vẫn chỉ biết mỗi món cá mà thôi. Thậm chí họ không buồn ngẩng lên, trông như đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái bình thường của một con người. Thấy vậy, Lâm Thu Thạch lập tức nghĩ tới điều gì đó, vội vàng bỏ di. Cậu đang lo cho Nguyễn Nam Chúc, sợ rằng Nguyễn Nam Chúc cũng gặp phải những thay đổi tương tự. Sau khi Lâm Thu Thạch rời khỏi, Cố Long Minh đã đưa Nguyễn Nam Chúc cùng với chiếc ghế ra ngoài hành lang. Hành lang không bị di động, vì vậy khi Lâm Thu Thạch vỗ về, cậu thấy Nguyễn Nam Chúc vẫn ngồi trên ghế, chỉ là vẻ mặt có chút không vui. “Chúc Mạnh.” Lâm Thu Thạch gọi: “Em cố nhịn một chút, chờ hết đêm nay sẽ ổn thôi.” “Em đói lắm rồi.” Nguyễn Nam Chúc cúi đầu, một lọn tóc rủ xuống khuôn mặt khiến cả người hắn trở nên yếu đuối tiều tụy hơn hẳn. Dáng vẻ đáng thương ấy khiến những người xung quanh khó mà cự tuyệt. Hắn mím môi, đôi mắt long lanh: “Lâm Lâm, cho em ăn đi mà.” Lâm Thu Thạch vội lấy đồ ăn từ trong ba lô ra, nhưng khi đưa đến miệng Nguyễn Nam Chúc, hắn lại mím môi, nói: “Không, em không muốn ăn cái này.” “Thế em muốn ăn cái gì?” Lâm Thu Thạch hỏi. “Em muốn ăn cá.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh cho em ăn một chút thôi được không?” Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thu Thạch bằng ánh mắt van lơn. Nói thật lòng, nếu là chuyện khác, đứng trước bộ dạng đó của Nguyễn Nam Chúc, chắc Lâm Thu Thạch đã mềm lòng mất rồi. Nhưng lúc này, cậu không thể không trở nên cứng rắn, nói: “Không được.” Vẻ đáng thương của Nguyễn Nam Chúc chợt biến mất, ánh mắt hắn trở nên lành lạnh, giọng điệu băng giá đến đáng sợ: “Lâm Thu Thạch, anh có biết mình đang làm gì không?” Đó là vẻ mặt của Nguyễn Nam Chúc ở ngoài đời thực, lạnh lùng, cao ngạo, như một vị thần nhìn xuống những sinh vật hèn mọn. “Biết chứ.” Thế nhưng Lâm Thu Thạch không mảy may dao động, cậu đưa tay nâng cằm Nguyễn Nam Chúc lên, nói rành rọt từng chữ một: “Anh biết rõ mình đang làm gì. Muốn ăn cá hả? Mơ cũng đừng nghĩ.” Nguyễn Nam Chúc nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thu Thạch, dường như muốn nhìn ra một chút tia dao động trong đó. Nhưng rõ ràng hắn đã thất bại, liền trở mặt, dịu dàng nói: “Lâm Lâm, Lâm Lâm à, người ta muốn ăn cá thật mà…” Thái độ của hắn cứ thay đổi liên tục như vậy hết lần này đến lần khác, khổ nỗi Lâm Thu Thạch quá kiên quyết, không bị đả động chút nào. Cố Long Minh đứng bên cạnh chứng kiến, cảm thấy vô cùng bội phục. Hắn nói: “Lâm Lâm à, thế mà anh cũng chịu được?” Lâm Thu Thạch: “Không chịu được thì làm thế nào? Không lẽ mặc cho cô ấy ăn cá?” Cậu kể lại chuyện xảy ra ở phòng ăn và phòng bếp cho Cố Long Minh. Cố Long Minh nghe xong nhăn mặt: “Sao đột nhiên lại như vậy…” Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó: “Không lẽ do cái chết của người cá mắt vàng mà tiến trình bị đẩy nhanh tốc độ?” “Không biết nữa.” Lâm Thu Thạch giơ tay lên xem đồng hồ. Còn khoảng bốn tiếng nữa là trời tối, họ buộc phải vượt qua khoảng thời gian này. Trạng thái hiện giờ của Nguyễn Nam Chúc là một bộ dạng giảm nhẹ của những kẻ đang ngấu nghiến ăn cá ngoài kia, Lâm Thu Thạch thử nhẩm tính, những người còn giữ được tỉnh táo trên tàu hiện tại không quá bốn người, số còn lại đều đã lú lẫn như trúng tà. Mặc cho Nguyễn Nam Chúc giở đủ trò uy hiếp hay nũng nịu, Lâm Thu Thạch đều vờ như không nghe thấy. Cuối cùng, Nguyễn Nam Chúc dường như đã thấm mệt nên không mở miệng nữa, chỉ im lặng ngồi trên ghế. Lâm Thu Thạch bắt đầu chuẩn bị cho hành động buổi tối. Giờ đây, khắp tàu đều là rượu khai vị, trường kiếm đã nằm trong tay, sợi dây cũng đã xuất hiện, cậu quả thực chẳng khác nào chàng kỵ sĩ sắp bước vào mê cung giải cứu công chúa. Tuy rằng với tình thế trước mắt, có vẻ như công chúa của cậu đã bị cậu tự tay trói trên ghế. Cố Long Minh thấy tình trạng của Nguyễn Nam Chúc như vậy, không khỏi than thở lắc đầu, nói: “Sao lạ thế nhỉ, trước đó tôi và anh đều từng nếm món cá, tại sao kẻ trúng chiêu lại là Chúc Manh?” Lâm Thu Thạch ra hiệu rằng chính mình cũng không rõ. Chắc chắn có một quy luật nào đó ẩn giấu trong chuyện này, có lẽ chính những người chưa từng ăn cá mới là đối tượng bị trúng chiêu, nhưng hiện tại tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán. Đáp án thật sự như thế nào không phải điều đáng phải quan tâm, quan trọng là họ buộc phải nhanh chóng giải quyết cánh cửa này, Lâm Thu Thạch đâu thể trói Nguyễn Nam Chúc mãi như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu mong trời tối đến thế, khi thấy cảnh vật đang dần dần bị bao phủ bởi bóng đèn, Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh dời chiếc ghế cùng Nguyễn Nam Chúc vào trong phòng. Nguyễn Nam Chúc từ đầu chí cuối chẳng nói câu nào, nhưng Lâm Thu Thạch hiểu rõ, từ ánh mắt Nguyễn Nam Chúc, cậu có thể nhìn ra hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đang nung nấu. “Lâm Lâm.” Nguyễn Nam Chúc đột nhiên lên tiếng. Lâm Thu Thạch liếc Nguyễn Nam Chúc một cái. “Lâm Lâm, anh muốn một mình đi đối đầu với quái vật à?” Nguyễn Nam Chúc nói: “Em không yên tâm để anh đi một mình, anh cho em đi cùng anh được không?” “Không được.” Lâm Thu Thạch nói: “Xem kìa, xem kìa, em lại định lừa anh rồi.” Nguyễn Nam Chúc vẫn tiếp tục luyên thuyên: “Em đâu có lừa anh, khi nào anh đi đánh quái vật, em sẽ ở bên yểm trợ cho anh mà.” Lâm Thu Thạch nghe Nguyễn Nam Chúc nói vậy, cảm thấy đáng lẽ mình nên tức giận, thế nhưng cậu lại không khỏi bật cười: “Yểm trợ?! Chỉ sợ đến lúc ấy anh đang đánh quái ở đằng trước, em ở đằng sau lén ăn cá thì có.” Nguyễn Nam Chúc lườm Lâm Thu Thạch một cái, không ừ hử gì. “Món cá ngon đến thế cơ à?” Lâm Thu Thạch hỏi. Nguyễn Nam Chúc mím môi, không đáp. “Ngon hơn anh không?” Lâm Thu Thạch lại nói. “Dĩ nhiên là anh ngon hơn rồi.” Nguyễn Nam Chúc lầu bầu, hiện giờ hắn đang ở trong trạng thái cực kỳ bất ổn, chẳng khác nào một đứa trẻ: “Nhưng bây giờ em đói lắm, lại không thể nuốt anh vào bụng được, em không nỡ.” Lâm Thu Thạch nghe vậy chỉ biết bật cười. Cố Long Minh đứng gần đó lặng lẽ đớp thức ăn cho chó, trong đầu nghĩ hai người này có thôi đi không đến lúc nào rồi mà còn đóng phim tình cảm. Lâm Thu Thạch nhìn sắc trời bên ngoài đang dần tối đi, lòng thầm lấy may mắn vì bản thân và Cố Long Minh vẫn còn tỉnh táo, nếu không quả thực họ sẽ gặp rắc rối với cánh cửa này. Sau khi trời dần tối, Nguyễn Nam Chúc trở nên yên lặng hơn, cứ nhìn mãi cảnh vật ngoài cửa sổ không nói gì. Lâm Thu Thạch vốn tưởng rằng hắn chỉ đang nghỉ ngơi một lát, chút nữa sẽ lại đòn ăn cá, thật không ngờ hắn cứ thế ngủ luôn. “Có cần đặt cô ấy lên giường không?” Cố Long Minh khẽ hỏi Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc đã bị trói cả ngày hôm nay rồi. Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ một rồi lắc đầu: “Không cứ để vậy đi.” Cậu không dám chắc Nguyễn Nam Chúc có đang ngủ thật hay không, nếu là giả vờ, với thân thủ của Nguyễn Nam Chúc, e rằng cậu và Cố Long Minh hợp sức cũng khó mà ngăn cản nổi. Huống hồ bây giờ trời đã sắp tối, quái vật chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện, Nguyễn Nam Chúc mà ra ngoài rất dễ gặp nguy hiểm. “Để tôi đi với anh thì hơn.” Cố Long Minh nhìn Lâm Thu Thạch lấy chiếc gai dài từ trong ba lô ra, nói: “Có chuyện gì còn có người tiếp ứng.” “Cậu ở đây trông cô ấy đi.” Lâm Thu Thạch lắc đầu từ chối đề nghị của Cố Long Minh: “Nếu chuyến đi này của tôi không thành công, dù có thêm cậu cũng không thay đổi được điều gì. Huống hồ hiện nay tình hình của cô ấy không ổn định, cần có người ở bên trông chừng.” Cố Long Minh thấy Lâm Thu Thạch kiên quyết như vậy cũng không tiện nói thêm, đành chúc cậu thuận lợi. Lâm Thu Thạch gật đầu, cảm ơn lời chúc của Cố Long Minh. Khi trời tối hẳn, Lâm Thu Thạch dùng khá nhiều thời gian quan sát động thái ở bên ngoài. Cuối cùng, lỗ tai cậu nắm bắt được một âm thanh cực nhỏ. Thứ âm thanh này cậu đã từng nghe rất nhiều lần, chính là tiếng động khi con quái vật khổng lồ di chuyển trên sàn bằng gỗ. Lâm Thu Thạch đưa mắt nhìn Cố Long Minh, nói: “Tôi đi đây.” Cố Long Minh nói: “Anh, cứ yên tâm mà đi, tôi sẽ chăm sóc chị nhà cẩn thận.” Lâm Thu Thạch: “...” Sao câu này nghe cứ sai sai. Cố Long Minh thấy phản ứng của Lâm Thu Thạch thì khẽ cười, nói: “Được rồi, tôi đùa thôi, với lại làm gì có chị nhà nào ở đâu. Thôi đi đi, đi sớm về sớm.” Lâm Thu Thạch đẩy cửa bước ra ngoài, địa điểm đầu tiên hướng tới là phòng ăn. Phòng ăn là điểm khởi đầu của mê cung, cũng là nơi xuất phát của đàn muỗi, từ đây đi theo đường bay của chúng sẽ tìm thấy con quái vật. Lâm Thu Thạch cầm trường kiếm, thận trọng theo đàn muỗi tiến lên phía trước. Cậu nhanh chóng nghe thấy một tiếng động rất khó chịu xen lẫn với tiếng bước chân của mình, giống như tiếng dã thú đang ăn thịt con mồi, mà tại sao nơi này chỉ có một kiểu con mồi duy nhất…. Sau khi vượt qua boong tàu, Lâm Thu Thạch trông thấy mục tiêu của mình. Một con quái vật người cá khổng lồ, thân thể vạm vỡ, phủ đầy vảy cá đen sì. Có điều so với ngày hôm qua, trên người nó đã có thêm vô số vết thương, Lâm Thu Thạch dĩ nhiên biết những vết thương ấy vì sao mà có. Lúc này, đã có sự chú ý của người cá đều tập trung vào xác người đang bị cắn xé thành một mớ hỗn độn, gần như không hề chú ý đến Lâm Thu Thạch đang chầm chậm tiến lại gần mình từ phía sau. Lâm Thu Thạch biết đây là cơ hội duy nhất của mình, cho nên cậu thận trọng, nhưng cũng bùng bùng quyết tâm. Cậu nắm chắc chiếc gai trong tay, từ từ giơ lên cao, sau đó nhanh như cắt đâm thẳng vào cổ của người cá, Người cá rủ lên một tiếng hãi hùng, máu tươi phun ra ồng ộc, sau đó ngã nhào ra đất. Lâm Thu Thạch chưa vội thả lỏng, sau khi người cá ngã ra đất, cậu còn bồi thêm mấy nhát nữa, đến khi chắc chắn con quái vật đã chết mới dám thở phào. Cậu đứng im tại chỗ nghỉ ngơi thêm một lát, rồi dùng chiếc gai dài mở ổ bụng của người cá tìm kiếm, cố nhịn cơn buồn nôn trào lên tận cổ. Cuối cùng, cậu tìm ra thứ mình muốn trong đống thức ăn nát bấy: Một chiếc chìa khóa bằng đồng trông rất đỗi bình thường. Mặc dù trông chẳng có điểm gì đặc biệt, nhưng lúc này, trong mắt Lâm Thu Thạch, nó là vật xinh đẹp nhất thế gian. Cậu nhặt chìa khóa lên, nhét vào túi, rời khỏi boong tàu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]