Rốt cuộc làm cách nào để “tận dụng” tên phản bội đã bại lộ thân phận này, Nguyễn Nam Chúc không nói. Những việc chưa biết mới là đáng sợ nhất, hiện giờ linh hồn Điền Cốc Tuyết đã bị nỗi sợ khống chế, cô ta run đến độ không thốt nên lời.
“Phải làm gì đây?” Tôn Nguyên Châu nói: “Cứ để cô ta ở đây sao? Ngộ nhỡ không an toàn.”
Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nói: “Cô ta có thể giúp chúng ta làm một vài chuyện khác.”
Tôn Nguyên Châu như có điều suy nghĩ: “Mở rương!?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói. Hắn quay sang nhìn Điền Cốc Tuyết, cất giọng nhỏ nhẹ: “Hôm nay cô vẫn chưa mở rương đúng không? Nếu đã vậy, chắc hẳn cô biết vị trí của Tương Nữ và Tương Nhân… phải không?”
Điền Cốc Tuyết hoảng hốt nhìn Nguyễn Nam Chúc: “Tôi không biết!!”
“Không biết hả?” Lương Mễ Diệp nói bằng giọng không mấy thân thiện: “Cô không biết vị trí của Tương Nhân và Tương Nữ thì làm sao mở rương được, không sợ mở trúng mấy thứ đó sao?”
“Là thế này, trước khi tôi mở rương, nếu bên trong có Tương Nhân hay Tương Nữ, cái rương đó sẽ phát ra âm thanh..” Điền Cốc Tuyết run rẩy nói: “Sau đó tôi sẽ đổi sang rương khác, nhưng Tương Nữ đã dặn khi mở rương nhất thiết không được có người khác ở gần, vậy nên…”
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: “Hôm nay cô mở rương rồi à?”
“Ừm” Điền Cốc Tuyết thận trọng gật đầu.
“Vậy được, ngày mai bọn tôi sẽ xác thực lời vừa rồi của cô.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Nếu Điền Cốc Tuyết nói thật, cô ta sẽ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792849/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.