Có ba sinh viên thì chạy mất một, hai người còn lại một người bị dọa cả người phát run mặt trắng như tờ giấy, một người thì lại mềm oặt ngã xuống đất một bộ tùy thời tuỳ khả năng sẽ ngất xỉu.
Rơi vào đường cùng, Cố Long Minh đành phải chuyển ánh mắt qua cái người vẫn còn miễn cưỡng có thể đứng kia. Người nọ bị Cố Long Minh nhìn chằm chằm như vậy, bị dọa tới mềm nhũn hai chân, thiếu chút nữa cũng ngã xuống như bạn mình, còn may Cố Long Minh kịp thời bắt được cánh tay cậu ta, để cậu ta không đến mức ngã oạch xuống đất.
"Cậu sợ cái gì." Cố Long Minh có chút bất đắc dĩ, nói, "Tôi cũng không ăn thịt cậu, ăn cậu rõ ràng là mấy thứ kia, cậu sợ tôi như vậy làm cái gì, nào, anh bạn nhỏ, bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết tên cậu là gì?"
"Tôi...... Tôi tên......" Học sinh kia bị Cố Long Minh chộp trong tay như bắt gà, quả thực khóc cũng khóc không ra, "Tôi tên Ngải Văn Thụy......"
"Ngải Văn Thụy đúng không?" Cố Long Minh nói, "Rốt cuộc ba cậu đang làm cái gì, có liên quan gì tới những người đã chết?"
Nhắc tới người đã chết, cả người Ngải Văn Thụy không còn chịu khống chế run run lên, mắt cậu ta căn bản không dám đối diện với Cố Long Minh, sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện.
"Sao cậu không nói lời nào." Cố Long Minh nói, "Hiện tại nếu cậu nói cho chúng tôi biết, còn có cơ hội sống sót, nếu cậu không nói gì cả, chúng tôi phải giúp cậu như thế nào?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792833/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.