Sau khi đơn giản ăn bữa chiều, sắc trời liền tối sầm xuống.
Từng người trở lại phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi, Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh cũng không ngoại lệ. Lâm Thu Thạch ở trong phòng rửa mặt xong, cũng không vội vã lên giường, mà là đứng ở bên cửa sổ, quan sát phòng đối diện.
Nơi hôm qua đứa trẻ bật khóc thút thít, ngay ở đối diện bọn họ. Có hai nhóm người ở trong mấy căn phòng đó, cũng chính là bốn người, mà căn phòng nửa đêm hôm qua Lâm Thu Thạch dọn ra khỏi, vừa lúc ở ngay giữa bọn họ.
Qua đợt kiểm tra vào ban ngày, Lâm Thu Thạch cũng không phát hiện ra cái gì khác thường ở những căn phòng đó, ngoại trừ trên bề mặt cửa sổ giấy có những lỗ nhỏ rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Cửa sổ ở nơi này dùng gỗ ngăn cách thành những ô nhỏ, phía trên là kính, phía dưới là giấy, Lâm Thu Thạch đứng bên cửa sổ liền có thể xuyên qua kính nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nếu ngồi xuống thì cái gì cũng đều không thấy.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Cố Long Minh nằm trên giường nghiêng đầu qua nhìn Lâm Thu Thạch hỏi.
"Muốn nhìn một chút rốt cuộc căn phòng kia có gì khác biệt với phòng của chúng ta." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu ngủ trước đi."
Cố Long Minh nói: "Vậy tôi nhìn cùng anh đi."
Lâm Thu Thạch nói: "Một mình tôi là được, sẽ không nhìn quá lâu, cậu ngủ trước đi, dù sao cậu có thức cũng không giúp được việc gì."
Cố Long Minh liền chớp mắt nhìn Lâm Thu Thạch, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792816/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.