Chương trước
Chương sau
Lâm Thu Thạch đếm đếm, sau khi xác định hắn thật sự là vào cửa thứ tư, mới đi tới cửa, duỗi tay kéo cửa sắt trước mặt ra.
Cảnh sắc xung quanh hắn biến đổi theo, phòng ở bốn phía quanh Lâm Thu Thạch biến thành kiến trúc cổ cách thấp bé, thảm dưới chân cũng biến thành con đường đá xanh nhỏ hẹp.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch tự mình vào cửa, không có Nguyễn Nam Chúc ở bên che chở, trong lòng không khỏi thấp thỏm hơn vài phần. Nhưng rất nhanh, loại thấp thỏm này liền biến mất, biến thành bình tĩnh cùng đạm nhiên, Lâm Thu Thạch một bên đi tới đường đá xanh phía trước, một bên quan sát cảnh sắc xung quanh.
Thế giới bên trong cánh cửa lần này có vẻ là một thành nhỏ cổ xưa, kiến trúc xung quanh đều là ngôi nhà nhỏ cổ kính, bên ngoài mỗi nhà đều treo một chiếc đèn lồng màu đỏ xinh đẹp. Hiện tại sắc trời đã tối, bên trong mỗi chiếc đèn lồng đỏ đều tản ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng con đường phía trước.
Trên đường phố không quá rộng rãi không một bóng người, hai bên đường là cửa hàng san sát với một vài nhà trọ, Lâm Thu Thạch còn trông thấy phía ngoài cửa của một số cửa hàng có xây tượng sư tử đá to lớn. Trên bảng hiệu những cửa hàng này viết chữ phồn thể, Lâm Thu Thạch nghĩ thầm trong lòng, thế giới bên trong cánh cửa lần này, không phải là cổ đại gì đó đi......
Hắn một đường đi về phía trước, rất nhanh đã tìm thấy nơi bản thân cần tới.
Số lần vào cửa càng nhiều, Lâm Thu Thạch càng có thêm kinh nghiệm, trên cơ bản mỗi lần ở thời điểm vừa mới vào cửa, chỉ có một con đường để cho người lựa chọn. Chỉ cần đi dần theo con đường đó, là có thể tới một địa phương tương đối rộng mở, thông thường đều sẽ có người chờ ở nơi đó, nhưng lần này Lâm Thu Thạch lại hình như là người đến đầu tiên.
Lâm Thu Thạch đi tới mở cửa một khu nhà.
Khu nhà này rất rộng, bên trong khoảng sân ở giữa gieo trồng cỏ cây rậm rạp, thoạt nhìn tràn ngập không khí sinh hoạt.
Lâm Thu Thạch đứng tại chỗ chờ, không quên gỡ vòng trên tay xuống.
Mấy ngày trước hắn đã gửi vòng tay này qua bưu điện cho nữ sinh cấp ba tuyên bố ủy thác kia, sau khi bọn họ đồng thời đeo vòng tay vào, mới có thể đồng thời đi vào cùng một cánh cửa.
Mà nếu ủy thác có thể hoàn thành thuận lợi, nữ học sinh kia sẽ trả vòng tay lại cho hắn. Đương nhiên, cũng có người có thể sẽ sinh ra lòng tham mà không muốn trả lại, nhưng mà mỗi người tuyên bố nhiệm vụ ở trên trang web đều sẽ thế chấp một vài đồ vật cực kỳ quan trọng, nếu xuất hiện hành vi thất tín, như vậy những vật thế chấp này liền không có biện pháp lấy về, thậm chí còn có khả năng bị trang web truy trách, cho nên người làm như vậy cũng không nhiều.
Cũng không biết cô gái kia trông như thế nào, Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, liền thấy một người đi vào từ ngoài cửa.
Thời điểm hắn vừa trông thấy người nọ, biểu cảm liền xuất hiện ngưng trệ trong nháy mắt.
Đó là một người đàn ông cường tráng 1 mét 8 mấy, diện mạo còn tính là anh tuấn, sau khi thấy Lâm Thu Thạch liền lộ ra nụ cười tươi rói với hắn.
Nếu nói chỉ có như vậy thì cũng thôi, nhưng mà trên người tráng hán, phía trên mặc áo hở rốn màu xanh lam, phía dưới là một chiếc váy nhỏ màu trắng cực kỳ ngắn, chiếc váy ngắn bị gió thổi qua, Lâm Thu Thạch thậm chí hoài nghi bản thân đã trông thấy quần lót màu trắng phía dưới váy cậu ta.
Trên mái tóc không tính là quá dài của tráng hán, kẹp một chiếc kẹp tóc hình cà rốt màu cam.
Lâm Thu Thạch nhìn trang phục của tráng hán, lâm vào thật sâu bên trong trầm mặc. Tuy rằng cực kỳ không muốn, nhưng hắn vẫn phải nhớ tới cái người uỷ thác trên trang web miêu tả quần áo cho hắn.
"Người ta sẽ mặc áo croptop màu xanh lam, váy ngắn nhỏ màu trắng, trên đầu kẹp tóc hình cà rốt nha." "Nữ sinh cấp ba" trên diễn đàn miêu tả mình như vậy, "Đến lúc đó ám hiệu của chúng ta là, tôi nói Pika pika trước, anh nói Pika pika pi ~~ được không nạ ~?"
Lúc ấy Lâm Thu Thạch còn cảm thấy cô gái này có chút đáng yêu, nhưng hiện tại......
Có vẻ là tráng hán cũng nhận ra trang phục của hắn, vì thế cất bước đi tới trước mặt hắn, dùng chất giọng thô kệch trầm thấp nói: "Pika pika!"
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nghe câu Pika pika này, thậm chí cảm giác thân thể của mình hơi chao đảo.
"Pika pika!" Tráng hán lại lặp lại một lần, khẩu âm của cậu ta mang theo chút giọng Đông Bắc, vì thế càng có vẻ đàn ông —— nếu không mặc bộ quần áo này, vậy đó thật đúng là một hảo hán.
Lâm Thu Thạch nghe thấy bản thân gian nan phun ra một câu: "Pika pika pi......"
"Người anh em!" Tráng hán đập một phát lên vai Lâm Thu Thạch, cao hứng nói, "Tôi kêu Cố Long Minh! Anh thì sao?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi tên Dư Lâm Lâm...... Cậu......"
Cố Long Minh đại khái là cũng biết Lâm Thu Thạch hiển nhiên bị ngoại hình của mình đả kích thực thảm, nhanh chóng giải thích, nói: "Tôi thật sự là học sinh cấp ba, tuy rằng không phải nữ!"
Lâm Thu Thạch: "...... Cậu đúp mười mấy năm?"
Cố Long Minh nghe vậy cười ha ha, trong tiếng cười hào khí mười phần, cậu ta duỗi tay lấy kẹp tóc trên đầu xuống, nói: "Tôi thế này không phải sợ anh không nhận ra tôi à, cố ý đi mua một bộ quần áo như vậy, còn may anh nhận ra tôi."
Lòng Lâm Thu Thạch có chút đau khổ, nghĩ thầm nếu thường xuyên gặp phải người như vậy, cũng khó trách chuyện Nguyễn Nam Chúc nhận sai khách hàng trở thành chuyện thường ngày, hắn một chút cũng không muốn cộng tác với "nữ sinh cấp ba" như thế này.
Nói đến Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch lại nghĩ tới biểu tình kỳ lạ của Nguyễn Nam Chúc khi bản thân nói cho Nguyễn Nam Chúc rằng mình nhận đơn uỷ thác này, xem ra hắn đã sớm dự liệu đến hôm nay...... Cùng là mặc đồ nữ, làm sao khác biệt lại lớn tới như vậy. Lâm Thu Thạch không tự chủ được hoài niệm Chúc Manh với Nguyễn Bạch Khiết.
"Cửa này là cửa thứ mấy anh vào vậy?" Tính cách Cố Long Minh hiển nhiên là cực kỳ rộng rãi, cậu ta đại mã kim đao tùy tiện tìm một tảng đá ở bên cạnh ngồi xuống, nói, "Lần này của tôi thật sự là lần thứ tư, mỗi lần đều con mẹ nó thật là khủng bố." (大马金刀 /da ma jin dao/ phong cách táo bạo, rộng rãi)
Lâm Thu Thạch: "...... Cậu chú ý một chút."
Cố Long Minh: "Hả? Chú ý gì?"
Lâm Thu Thạch: "Cậu chú ý một chút dáng ngồi của cậu."
Chỉ thấy hai chân Cố Long Minh tách ra, quần lót dưới chiếc váy ngắn nhỏ xíu bị nhìn không sót gì...... Còn có cái độ phồng tế nhị kia, Lâm Thu Thạch nhìn tới cảm thấy mắt mình sắp mù.
"Này có gì đâu." Cố Long Minh lại hoàn toàn không sao cả, "Tôi có anh không phải cũng có sao? Chả gì đẹp!"
Lâm Thu Thạch: "......" Tôi mẹ nó —— hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi bậy.
Nhưng ít ra tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Cố Long Minh vẫn là khép chân mình lại.
Lâm Thu Thạch thừa dịp người khác còn chưa tới, nói manh mối cánh cửa này cho Cố Long Minh.
Cố Long Minh nghe xong không hiểu ra sao, nói: "Cái gì trẻ con khóc, nghe cũng chưa nghe qua."
Lâm Thu Thạch đang muốn giải thích cho Cố Long Minh, lại có hai người từ sân bên ngoài vào, một nam một nữ, từ thái độ hai người này nhìn qua, bọn họ hẳn là cũng có quen biết.
Bọn họ vốn đang nói chuyện, kết quả vừa thấy Cố Long Minh ngồi ở giữa sân liền lộ ra sắc mặt ngạc nhiên.
Năng lực thừa nhận của Cố Long Minh hiển nhiên là rất mạnh, đối với loại khác thường này hoàn toàn không tỏ ra bất cứ cái gì không tự nhiên, thậm chí còn cười tủm tỉm chào hỏi với hai người nọ.
Nữ nhân nói mấy câu với nam nhân bên cạnh, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn nghe thấy được.
Cô ta nói: "Đây hẳn là một loại chướng ngại tâm lý, đừng kỳ thị người ta......"
Nam nhân nhanh chóng dời ánh mắt gật gật đầu, Lâm Thu Thạch từ vẻ mặt của anh ta như là đã nhìn ra bộ dáng vừa rồi của mình, nếu thật sự là chuyển giới thì cũng thôi, nhưng cái dạng này của Cố Long Minh hiển nhiên là để lừa hắn nhận việc mà.
Lâm Thu Thạch đau khổ nghĩ, nam nhân quả nhiên đều là kẻ lừa đảo.
Bên ngoài tiếp tục có thêm khoảng bảy tám người lục tục đi vào, trong đó có hai người mới lần đầu tiên vào cửa.
Hai người mới này đều là nữ sinh, sau khi tiến vào liền vẫn luôn bị dọa khóc tu tu, mọi người an ủi vài câu thấy hai cô gái vẫn không ngừng liền cũng từ bỏ. Dù sao thì không phải mỗi người đều có năng lực thừa nhận mạnh như vậy, hơn nữa thông thường đối với mỗi người mà nói, cánh cửa thứ nhất đều là cửa khó nhất, là quỷ môn quan chân chính.
Thừa dịp thời gian chờ người tới, Lâm Thu Thạch lại quan sát một chút tình huống trong viện.
Viện này rất lớn, nơi bọn họ đang đứng là trung đình, được gieo trồng rất nhiều cây cảnh, thính lực nhạy bén của Lâm Thu Thạch còn thu được tiếng nước chảy róc rách. Tiếng nước này dường như là từ đằng sau viện truyền tới, từ âm thanh mà phán đoán, ít nhất cũng phải là một con sông không nhỏ.
Gần vị trí bên phải sân còn có một hồ nước lớn, nhưng lại quá thiếu ánh sáng, Lâm Thu Thạch không thể thấy rõ xung quanh hồ nước kia rốt cuộc là cái gì, nghĩ sáng mai lại đến xem.
Kiến trúc trong viện vẫn còn lui sát vào phía bên trong một chút, lúc này bị che khuất ở đằng sau đám cây thấp thấp, Lâm Thu Thạch đang quan sát, liền nhìn thấy bên trong lớp cây cối xuất hiện một ánh lửa nho nhỏ, chậm rãi tới gần bọn họ.
"Các ngươi tới rồi." Ánh lửa nhỏ này ngừng ở địa phương cách bọn họ không xa, đó là một nữ nhân cầm chiếc đèn lồng màu đỏ, ả mặc một bộ sườn xám xinh đẹp, tóc dài bay bay, khuôn mặt có chút làm người thấy không rõ lắm, ả nói, "Mời qua bên này."
Mọi người liền theo ả đi về phía trước.
"Còn bảy ngày nữa là tới Tết Hà Bá mà các ngươi muốn tham gia." Nữ nhân đi đằng trước, dáng người chuyển động, rất là hấp dẫn ánh nhìn, chỉ là lúc này mọi người lại không có tâm trạng nghĩ chuyện khác, "Các ngươi chờ một chút đi, sẽ không quá lâu...... Chỉ cần sau bảy ngày, là có thể thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi."
Ả lộ ra một nụ cười, khuôn mặt tái nhợt ở trong bóng tối có vẻ có chút dày đặc quỷ khí: "Đây chính là nơi các ngươi ở lại, có chuyện gì, có thể gọi người hầu, sắc trời đã tối, nghỉ ngơi sớm chút đi." Nói xong lời này, nữ nhân xoay người, chậm rãi biến mất ở trong bóng tối.
"Mọi người chia tổ đi, nơi này đều chỉ có thể có hai hoặc ba người một phòng, nhiều hơn có khi dễ dàng xảy ra chuyện." Người nói chuyện là một nam nhân ba mươi mấy tuổi, Lâm Thu Thạch nhớ tên của hắn ta hình như gọi là Nghiêm Sư Hà. Nhìn bộ dáng hắn ta lão luyện như vậy, không quá giống người vào cửa lần thứ tư, trong lòng Lâm Thu Thạch suy đoán có lẽ hắn ta cũng là dẫn người cùng nhau qua cửa.
Chỉ trong nháy mắt, đội ngũ mười hai người đã nhanh chóng chia làm năm nhóm, chờ đến khi Lâm Thu Thạch phục hồi tinh thần, chỉ còn lại Cố Long Minh đang cười với hắn.
"Tiểu ca ca, chúng ta ở cùng nhau được không nè?" Không thể không nói, tráng hán một mét tám mấy mặc váy ngắn gọi bạn một tiếng tiểu ca ca thật sự không phải chuyện gì làm người cảm thấy vui vẻ, Cố Long Minh duỗi tay bắt được cánh tay Lâm Thu Thạch, thẹn thùng lắc lắc, "Có được không, có được không?"
Lâm Thu Thạch gian nan nói: "Được được được, cậu đừng lắc, tay tôi đau quá."
Những người khác ném ánh mắt đồng tình tới Lâm Thu Thạch.
Cố Long Minh cười ha ha, giọng cậu ta vốn đã trầm thấp, hiện tại lại làm bộ hờn dỗi quả thực khiến da đầu người tê dại: "Thật là tốt quá đi ~"
Biểu tình Lâm Thu Thạch đã gần như chết lặng, hắn cảm thấy bản thân chưa bao giờ nhớ mong Nguyễn Nam Chúc như vậy.
Tuy rằng chia làm sáu nhóm, nhưng trên thực tế phòng ở dành cho bọn họ lại không chỉ có sáu gian, một loạt trước mặt đều là phòng, ít nhất cũng phải 12-13 gian phòng cho khách.
Nhưng mà Lâm Thu Thạch tùy tiện tìm hai gian quan sát một chút, lại cảm thấy những căn phòng này cũng không có chỗ nào quá khác biệt —— ít nhất là trước mắt hắn chưa có phát hiện.
Lúc này sắc trời đã tối, hắn liền cùng Cố Long Minh tùy tiện đi vào một phòng ở vị trí trung gian.
Phong cách phòng ở với đình viện bên ngoài tương tự nhau, tràn ngập xúc cảm cổ kính. Nhưng có một vấn đề, một gian phòng chỉ có một cái giường...... Tuy rằng giường rất lớn, nhưng mà......
Lâm Thu Thạch nhìn "Nữ sinh cấp ba" bên cạnh mình.
Cố Long Minh bị Lâm Thu Thạch nhìn cười ha ha, nói: "Được rồi, nếu tôi với anh đã nhận nhau rồi thì ngày mai tôi sẽ không mặc đồ nữ nữa, anh đừng nhìn tôi như vậy."
Lâm Thu Thạch: "Đây không phải sở thích của cậu à?"
Cố Long Minh: "Không phải mà." Cậu ta vừa nói vừa cởi áo croptop phía trên ra, "Nhưng cảm giác sau khi mặc hôm nay còn khá tốt, anh có muốn thử hay không?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu, nghĩ thầm không được không được, tôi đã thử qua, không mấy vui vẻ, rốt cuộc lại phải làm một người câm.
Đồ vật để chiếu sáng trong phòng cũng chỉ có một chiếc đèn dầu, đèn dầu này tuy rằng khá nhỏ, nhưng độ sáng lại rất cao, ánh sáng rọi sáng trưng cả căn phòng, cũng không biết là công nghệ gì.
Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh nằm lên trên giường, Cố Long Minh ngủ bên trong, Lâm Thu Thạch ngủ bên ngoài.
"Có phải anh cực kỳ lợi hại hay không thế?" Cố Long Minh đắp chăn, chỉ lộ một đôi mắt đen nhánh ra bên ngoài, ánh mắt trông mong nhìn Lâm Thu Thạch, "Anh cần phải bảo vệ tôi."
Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường nhìn trần nhà: "Nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ nữ sinh cấp ba."
Cố Long Minh: "Tôi đây ngày mai lại mặc......"
Lâm Thu Thạch; "......" Hắn an tĩnh một lát, nhận mệnh, "Được rồi, kỳ thật tôi cảm thấy cậu cũng rất cần phải bảo vệ." Tuy rằng lớn lên so với tôi còn cao, thân hình so với tôi còn tráng, nhưng ai bảo cậu lại có nội tâm yếu ớt đâu.
Hai người nhắm mắt lại, Lâm Thu Thạch rất nhanh liền đã ngủ.
Thời điểm nửa đêm, Lâm Thu Thạch ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng gõ mõ, có người ở bên ngoài rao, nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa.
Thanh âm này từ xa tới gần, lại dần dần đi xa, ngay lúc Lâm Thu Thạch tiếp tục ngủ, hắn lại loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, mới đầu Lâm Thu Thạch cho rằng đây là tiếng mèo kêu, bởi vì quá sắc quá nhỏ, nhưng thính lực nhạy bén của hắn làm hắn rất nhanh liền phát giác có chỗ không đúng —— thanh âm này là từ trong phòng bọn họ truyền đến.
Đương khi ý thức được chuyện này, Lâm Thu Thạch giật mình một cái hoàn toàn không còn buồn ngủ, hắn mở to mắt, trông thấy nhan sắc thô cuồng khi ngủ của Cố Long Minh, thứ này ngủ chết trầm chết trầm, hiển nhiên một chút cũng không có nghe được động tĩnh trong phòng.
Lâm Thu Thạch từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã tìm được nơi phát ra tiếng khóc —— thế nhưng lại là ba lô của hắn.
Lâm Thu Thạch hơi do dự, cầm di động mở đèn pin lên, đứng dậy đi tới bên cạnh ba lô của mình.
Thời điểm vào cửa, hắn mang theo một cái túi du lịch màu đen, dung lượng túi rất lớn, bên trong đựng một ít quần áo tắm rửa với đồ dùng sinh hoạt, còn có ít đồ ăn nhanh.
Lâm Thu Thạch mở hé túi ra một chút, rất nhanh phát hiện thứ đang phát ra tiếng khóc. Thứ khóc thút thít trong bao, thế nhưng là hài cốt trẻ con lần đó hắn mang ra từ viện điều dưỡng Waverly Hills. Lúc hắn tiến vào có đặt hài cốt trẻ con vào một cái hộp gỗ, mà lúc này, Lâm Thu Thạch xác định, tiếng khóc đúng là từ hộp gỗ vọng lại.
Hắn hơi do dự, lấy hộp gỗ kia từ trong túi ra, nghe thấy hộp gỗ truyền ra tiếng trẻ sơ sinh khóc nức nở, tiếng khóc này giống như tiếng mèo con khóc kêu, tràn ngập cảm xúc bi thương.
Tại sao trẻ sơ sinh này lại đột nhiên bật khóc —— Lâm Thu Thạch cầm hộp gỗ, nhớ tới lời Nguyễn Nam Chúc nói, những thứ từ bên trong cánh cửa mang được ra ngoài đều cực kỳ quan trọng, ở thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng cứu mạng, lúc này nó đột nhiên khóc, chẳng lẽ là nhắc nhở mình cái gì?
Lâm Thu Thạch tự hỏi như thế, hắn cầm hộp gỗ đi quanh một vòng trong phòng, rất nhanh phát hiện tình huống khác thường —— chỉ cần tới cửa càng gần, tiếng khóc trẻ con càng nhỏ, dường như nó đang chống cự căn phòng này!
Lâm Thu Thạch rùng mình, nhanh chóng tới mép giường gọi tỉnh Cố Long Minh.
"Làm sao vậy?" Cố Long Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Mau đứng lên, chúng ta đổi phòng." Lâm Thu Thạch nói, "Nhanh lên!"
Cố Long Minh nháy mắt tỉnh táo, cậu ta ngồi dậy nói: "Phòng này có vấn đề?" Cậu ta cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, ánh mắt dừng lại ở cái hộp trên tay Lâm Thu Thạch, biểu tình có chút sợ hãi: "Đây là thứ gì đang khóc ——"
Lâm Thu Thạch nói: "Đừng hỏi, chạy nhanh."
Cố Long Minh đáp lại, không tiếp tục rối rắm, hoảng loạn mặc lại áo hở rốn với váy ngắn nho nhỏ của cậu ta.
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn bắt đầu hối hận để Cố Long Minh mặc quần áo.
Sau khi hai người rời khỏi phòng, trẻ sơ sinh trong tay Lâm Thu Thạch quả nhiên ngừng khóc.
Cố Long Minh nói: "Chúng ta đây phải tới chỗ nào...... Đã trễ thế này......"
Lâm Thu Thạch không nói chuyện, cầm hộp gỗ đi một vòng trên hành lang, phát hiện đứa bé chỉ có phản ứng với một vài gian phòng cố định, lúc này sắc trời đã tối, đi lại ở bên ngoài khẳng định là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Lâm Thu Thạch liền chọn đi vào một gian phòng mà sau khi đi vào đứa bé không khóc.
"Có thể ngủ rồi sao?" Cố Long Minh nằm ở trên giường ánh mắt trông mong nhìn Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nói: "Ngủ đi."
Cố Long Minh đáp lại, ngã đầu liền ngủ, không đến ba phút bên người liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Lâm Thu Thạch đối với loại người nói ngủ liền ngủ này thật sự bội phục, hắn thở dài, miễn miễn cưỡng cưỡng nhắm mắt lại. Sau nửa đêm, Lâm Thu Thạch đều ở trong loại trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, trong lòng hắn có việc, không dám ngủ quá trầm. Những cửa trước có Nguyễn Nam Chúc trấn ải, cửa này lại không có, Lâm Thu Thạch chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên mặc dù đã chuẩn bị tốt, trong lòng vẫn còn hơi hơi bất an như cũ.
Cũng may cho đến ngày hôm sau, đều không hề xảy ra chuyện gì.
Mười hai người đúng giờ xuất hiện trong đại sảnh nhà chính, bên trong đại sảnh đã được bày biện bữa sáng đầy đủ chủng loại phong phú nóng hôi hổi.
Cố Long Minh đã nhận thân thành công cuối cùng cũng chịu từ bỏ bộ trang phục váy ngắn nho nhỏ của cậu ta mà mặc quần áo bình thường vào. Không thể không nói nền tảng của cậu ta tốt, sau khi thay quần áo bình thường nhìn qua còn anh tuấn, hơn nữa dáng người không tồi, hẳn sẽ khá là hấp dẫn ánh mắt của các nữ sinh. Nhưng hấp dẫn ánh nhìn ở chỗ này lại không có khả năng, bởi vì mọi người đều đã khắc sâu ấn tượng bộ dáng đáng sợ mà thứ này mặc váy ngắn nhỏ làm nũng.
Hương vị bữa sáng còn tính là không tồi, dù sao Cố Long Minh rất thích, một lần ăn luôn năm sáu cái bánh bao lớn bằng nắm tay, ăn hai bát cháo, còn ăn hai quả trứng vịt muối, vẻ mặt rốt cuộc thoả mãn.
So với những con người nuốt không trôi sắc mặt sầu khổ, quả thực cậu ta như là tới đây du lịch.
Lâm Thu Thạch thật sự rất bội phục loại người thần kinh thô này.
Sau khi hắn cơm nước xong, tùy tiện lấy cớ đi ra ngoài dạo một vòng, đặc biệt là tới nhìn nhìn mấy căn phòng trẻ sơ sinh khóc đêm qua.
Mấy căn phòng này thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn tìm thấy có một nơi khác thường —— lớp giấy trên cửa sổ trong phòng, có thêm mấy cái lỗ nho nhỏ.
Những cái lỗ này rất nhỏ, vị trí cũng rất thấp, không biết có từ khi nào, làm ra như thế nào.
Nhưng trừ cái này ra, có vẻ cũng không còn chỗ nào đặc biệt.
Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, lại nhìn thấy trong viện có mấy người hầu, trong tay cầm mấy cái đèn lồng lớn màu đỏ rực đang di chuyển hướng ra bên ngoài.
Hắn nghĩ nghĩ, tiến lên một bước hỏi bọn họ đi đâu.
Đám người hầu trả lời nói là Tết Hà Bá sắp tới, trên đường phố cần phải bố trí một chút, ngoài cửa mỗi nhà mỗi hộ đều phải treo đèn lồng màu đỏ như vậy.
Lâm Thu Thạch nói: "Tết Hà Bá? Là ngày lễ thế nào vậy?"
"Là ngày lễ để chúc mừng sinh nhật Hà Bá." Đám người hầu trả lời trung quy trung củ, "Là một ngày lễ cực kỳ quan trọng trong thành của chúng tôi."
Thời điểm bọn họ vừa tới, nữ nhân kia cũng đã nhắc qua chuyện lễ thần sông, nghĩ đến Tết Hà Bá này, hẳn là có liên quan mật thiết tới chìa khóa.
Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, bả vai lai bị ai đó vỗ nhẹ, hắn xoay đầu, thấy Cố Long Minh ngó cái đầu lại đây, nói: "Thế nào, Lâm Lâm, có manh mối gì sao?"
Lâm Thu Thạch nói: "Không có."
Cố Long Minh tiếc nuối nói: "Thôi được, lúc này mới là ngày đầu tiên thôi, đừng nóng vội."
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi không vội." Dù sao gấp cũng vô dụng, ngược lại là tra tấn chính mình.
Cố Long Minh nói: "Đúng rồi, anh có cảm giác không đúng chỗ nào hay không."
Lâm Thu Thạch nói: "Cái gì không đúng?"
Cố Long Minh nói: "Chính là...... Cấu tạo phong thuỷ của căn phòng này."
Lâm Thu Thạch không hiểu mấy chuyện về phương diện phong thuỷ, nhưng Cố Long Minh đã nói như vậy, có vẻ là cậu ta hiểu một chút, Lâm Thu Thạch hỏi: "Là như thế nào?"
Cố Long Minh nói: "Phòng ốc bình thường đều là tọa bắc triều nam, kể cả không tọa bắc triều nam, cũng sẽ tận lực lựa chọn sử dụng hướng hứng ánh mặt trời. Nhưng căn nhà này không phải như vậy." (坐北朝南 mặt hướng về phía Bắc quay lưng về phía Nam)
Lâm Thu Thạch tiếp tục nghe.
Cố Long Minh chỉ chỉ hướng mặt trời: "Căn nhà này là toạ nam triều bắc, cửa sổ đều hướng tới chỗ âm, còn có, vừa rồi tôi phát hiện......"
Lâm Thu Thạch: "Hử?"
Cố Long Minh nói: "Phương hướng của một vài vật trang trí quan trọng trong phòng này, đều hoàn toàn tương phản với dương trạch."
Lâm Thu Thạch hơi hơi đã hiểu ý Cố Long Minh: "Cho nên ý của cậu là...... Căn nhà này không phải dương trạch?"
"Đúng vậy." Cố Long Minh gật đầu nói, "Đúng vậy, trong tình huống bình thường, chỉ có âm trạch mới có thể làm như vậy." Âm trạch, chính là nhà cho người chết ở.
Biểu tình Lâm Thu Thạch trầm xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Số cửa trên tiêu đề dựa theo số lượng cửa LTT đi vào, không phải cấp bậc cửa của hắn.
Nếu dịch dinh dưỡng đủ nhiều thì có thể lên một cái bảng đơn, cho nên liền tràn ngập khát vọng đối với loại chất lỏng màu trắng này(.
Hiện tại dịch dinh dưỡng hai tháng sẽ thanh không một lần ~ cho nên nếu mọi người có thì hãy rót thêm nhiều chút cho tác giả nhỏ yếu đáng thương lại bất lực hỗ trợ cô ấy biến thành tráng hán cơ bắp sớm một chút đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.