Lâm Thu Thạch nhìn ra Nguyễn Nam Chúc rất tức giận, hắn gõ chữ nói: Đừng tức giận, bọn họ rất không đáng để so đo.
Nguyễn Nam Chúc im lặng một lát, lạnh lùng cười cười, không đáp lại lời Lâm Thu Thạch nói. Thoạt nhìn hắn đã tích một nét bút thật đậm ở trong lòng cho đám người này, chỉ đợi đến khi tìm được thời cơ thích hợp, liền sẽ không lưu tình chút nào mà trả thù.
Phong Vĩnh Nhạc đứng ở bên cạnh dùng biểu tình run như cầy sấy nhìn biển số phòng 502 trong tay Nguyễn Nam Chúc, run run rẩy rẩy nói: "Thứ này phải ở lại chỗ này của chúng ta à?"
Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nói: "Đương nhiên không thể giữ lại." Tên cửa hiệu này hẳn là sẽ dẫn thứ gì đó tới, tuy rằng không treo trên cửa, nhưng cũng rất không bảo đảm.
"Vậy làm sao bây giờ?" Phong Vĩnh Nhạc nói, "Sắp 8 giờ rồi." Một khi tới 8 giờ liền không thể ra khỏi cửa.
Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, cầm biển số phòng rời đi, tới phía đối diện.
Đối diện bọn họ là một gian phòng trống, không có người ở, vốn dĩ cửa đã bị khóa, nhưng Nguyễn Nam Chúc dễ như trở bàn tay mở khóa trên cửa ra, sau đó đặt biển số vào trong phòng đóng cửa lại.
"Tạm thời gửi ở đằng kia." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chờ tới lúc cần dùng lại lấy ra."
Phong Vĩnh Nhạc nhẹ nhàng thở ra: "Những người đó thật quá đáng, thế mà lại nghĩ tới biện pháp như vậy."
Nếu không phải thính lực của Lâm Thu Thạch nhạy bén, chỉ sợ hôm nay bọn họ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792799/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.