Tiếp theo, bọn họ đi tới hai gia đình còn lại cũng bị thất lạc trẻ con kia.
Trải qua một đợt dò hỏi, bọn họ rất nhanh đã tìm thấy điểm giống nhau giữa ba đứa trẻ này —— trước khi mất tích, bọn chúng đều từng tỏ vẻ bản thân bị theo dõi, tuy nhiên cha mẹ lại không ai cảm thấy lời bọn trẻ nói có gì quan trọng.
Có một nhà trong đó người mẹ vì con mình mất tích mà khóc lóc thảm thiết, hối hận nói: "Tôi rất hối hận, nếu lúc ấy tôi tin lời nó nói, con bé đã không mất tích, hết thảy đều do tôi, mọi thứ đều là tôi sai...... Tôi không xứng chức làm mẹ......"
Nguyễn Nam Chúc nhẹ giọng an ủi vài câu, nói: "Vậy xin hỏi cô có manh mối gì về việc cô bé mất tích không? Nếu có manh mối, xin hãy nói cho chúng tôi biết, có lẽ chúng tôi có thể thông qua manh mối, sớm một chút tìm được con của cô về."
Người mẹ kia nghe vậy im lặng một lát, thấp giọng nói: "Manh mối...... Có lời đồn rằng trong trấn chúng tôi có một quái vật ẩn nấp ở vùng ngoại ô...... Đương nhiên, đây cũng chỉ là đồn đãi, cũng chưa có người gặp phải bao giờ."
Nguyễn Nam Chúc: "Quái vật? Quái vật trông thế nào?"
"Không biết nữa." Người mẹ nói, "Chúng tôi cũng không biết quái vật kia trông như thế nào, chỉ là có tin vịt nói, thân hình thứ kia dường như rất cao lớn......"
Đây là toàn bộ tin tức người mẹ này biết đến.
Nhưng thông qua Nguyễn Nam Chúc hỏi chuyện, bọn họ lại biết được trẻ con nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792790/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.