Về cái người mới kia, thái độ của Nguyễn Nam Chúc có vẻ từ ngày đầu tiên đã cực kỳ ghét bỏ.
Lâm Thu Thạch hỏi có phải ngay từ đầu hắn đã phát hiện cái gì hay không, ai biết Nguyễn Nam Chúc trả lời lại là: "Không phát hiện, tôi chỉ là đơn thuần ghét những người vừa tiến vào liền bắt đầu khóc, những người như vậy đều sẽ xảy ra cực kỳ nhiều vấn đề." Hắn nói xong câu đó, còn rất là vừa lòng nhìn Lâm Thu Thạch một cái, cười cười, "Cứ như anh không thích hỏi vì sao, tôi liền rất thích."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn có nên cảm tạ bản thân đã không thừa lòng hiếu kỳ không.
Dương Mỹ Thụ, là tên của người mới lần này. Sai lầm lớn nhất của cô ta, có lẽ chính là vì giả vờ làm bộ lính mới đáng yêu, tiến vào trong cửa liền bắt đầu khóc không ngừng, do đó khiến cho Nguyễn Nam Chúc ghét bỏ. Nếu đổi phương pháp giả vờ làm người mới đáng yêu kiểu khác, khả năng cô ta còn có thể có cơ hội tiếp cận Nguyễn Nam Chúc —— tựa như Từ Cẩn ở thế giới trước.
"Không phải nói mỗi cánh cửa chỉ có một manh mối sao?" Đàm Táo Táo xem xong tờ giấy trên tay Lâm Thu Thạch, có chút nghi hoặc, "Vậy tờ giấy này là tình huống như thế nào."
"Không nhất định, chỉ là tình huống như vậy rất hiếm thấy." Nguyễn Nam Chúc giải thích, "Tôi đã từng gặp vài lần, cụ thể rốt cuộc tại sao lại xuất hiện hai tờ giấy, tôi cũng không biết, có lẽ là kích phát một vài điều kiện đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792778/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.