Quái vật từ trong miếu thờ chạy ra ngoài như điên, rất nhanh liền kéo về một người bọn họ quen thuộc. Đúng như suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, chính là Từ Cẩn vẫn luôn lặng lẽ đi theo bọn họ ở trong rừng cây bên cạnh.
Cô ta bị quái vật vây bắt lại, hết sức chật vật bị chúng nó mạnh mẽ kéo lê ra từ trong rừng, biểu tình hoảng sợ vô cùng, trong miệng vẫn còn đang kêu cứu mạng. Nếu không phải khi trước đã thấy bộ dáng bóc tách lớp da đáng sợ vào ban đêm của cô ta, có lẽ Lâm Thu Thạch sẽ nghĩ cách cứu cô ta, nhưng hiện tại hắn một bước cũng không nhúc nhích, nhìn những quái vật đó bắt lấy Từ Cẩn một đường theo giá gỗ leo lên trên, sau đó đưa cô ta tới trước mặt cô bé cả người đầy máu kia.
"Cứu mạng, cứu tôi với ——" Từ Cẩn trông thấy Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh, phản ứng đầu tiên là cầu bọn họ cứu, trên mặt cô ta đầy nước mắt, một bộ dáng sợ hãi tùy thời sắp ngất xỉu.
Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nhìn cô ta, biểu cảm không hề có một chút thay đổi nào.
Từ Cẩn vẫn định chạy, lại bị những quái vật kia bắt chặt tay chân, cô bé đứng trên đỉnh miếu thần dùng tay chống đỡ thân thể, chầm chậm di chuyển tới trước mặt cô ta, sau đó vươn tay, ấn thật mạnh lên trên mặt cô ta: "Trả lại cho ta —— trả lại cho ta ——"
"A a a!!" Phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết vô cùng tận, Từ Cẩn giãy dụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792772/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.