Tiếng nhấm nuốt phát ra thật lâu, như là tỉ mỉ nhai nát mỗi một khúc xương, âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt của xương gãy vụn khiến tâm sinh lý đều dấy lên cảm giác không khoẻ, nhưng mọi người đều im lặng nhẫn nại.
Cuối cùng đến khi phía chân trời sắp hiện lên tia nắng, tiếng nhai nuốt biến mất, đồng thời biến mất còn có nữ nhân bên ngoài tường vây vẫn luôn im lặng nhìn mọi người chăm chú.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Thu Thạch hay không, hắn luôn cảm thấy trước khi nữ nhân kia biến mất, còn nghe thấy một tiếng động rất nhỏ...... như là tiếng ợ hơi sau khi ăn no thứ gì.
Trời rốt cuộc sáng, Lâm Thu Thạch ngồi một đêm trong sân mà như đã qua mấy đời, hắn nói: "Đều kết thúc rồi sao?"
Nguyễn Bạch Khiết không tỏ ý kiến, chỉ nói một câu có lẽ đi.
Đã chặt cây, đã bái miếu, lấp giếng, việc còn lại, đó là đi lấy quan tài chỗ thợ mộc.
Trên mặt mọi người đều là mỏi mệt, nhưng dưới mỏi mệt, lại ân ẩn một chút hưng phấn. Đây hẳn là bước cuối cùng, chỉ cần lấy được chìa khóa, lại tìm được cánh cửa sắt, bọn họ liền có thể rời khỏi thế giới đáng sợ này.
Tất cả mọi người nghĩ như vậy, theo đó bước chân đi đường cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Thôn trang lúc ban ngày, không có âm trầm khủng bố như ban đêm, cứ như chỉ là một thôn nhỏ trên núi bình thường, trong đó là một đám thôn dân thuần phác, không có quỷ quái, cũng không có tử vong.
Trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/251351/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.