Chương trước
Chương sau
Trên con đường dài đầy những tuyết, bốn người họ đi đường may mắn không gặp phải cái gì kỳ lạ, thuận lợi về tới chỗ ở.
Khi bốn người vừa đi một hồi quay lại, liền cảm giác không khí trong phòng dường như không quá thích hợp, mấy người sắc mặt trắng bệch ngồi ở phòng khách không nhúc nhích, trong không khí một mảnh yên lặng, không khí quả thực so với lúc mọi người vừa đến nơi này còn không ổn hơn.
Lâm Thu Thạch lướt ánh mắt, nhanh chóng kiểm kê nhân số, xác định không thiếu thêm ai mới nhẹ nhàng thở ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Hùng Tất đặt câu hỏi.
Một người đàn ông phát run nói: "Trên tầng, thi thể trên tầng biến mất."
"Chỉ là thi thể biến mất?" Hùng Tất nói, "Mấy người cũng không phải người mới, thi thể biến mất có gì phải sợ hãi."
"Bị ăn rồi." Nữ sinh bên cạnh nuốt nước bọt, nước mắt ngân ngấn, "Xung quanh toàn là máu......"
Hùng Tất cùng Tiểu Kha liếc nhau, biết là có hỏi nữa cũng không hỏi ra được thông tin gì hữu dụng, vì thế bốn người liền quyết định lên tầng ba xem tình huống.
Bọn họ theo cầu thang đi lên, thời điểm lên tới tầng hai, Lâm Thu Thạch chú ý tới có chỗ không đúng —— trên vách tường tầng hai cũng có vết máu.
Bởi vì cấu trúc phòng ốc là gỗ, cho nên vách tường cũng là gỗ màu cọ nâu, Lâm Thu Thạch nhìn một ít màu đen lấm tấm bám trên vách tường, như là có thứ gì phun lên.
"Cẩn thận một chút, trên tầng có thể có gì đó." Hùng Tất đi trước nói.
Tới tầng ba, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng hiểu, bọn họ nói bị ăn mất, là có ý gì.
Thi thể ở chỗ cũ hiện tại đã biến mất, nếu chỉ có như vậy cũng thôi, nhưng thi thể biến mất, lại nhiều thêm một thứ khác. Đầy đất đều là thịt cùng mảnh xương, giống như thi thể bị thứ gì hung tàn xé rách, gặm cắn nát nhừ, chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ.
Lâm Thu Thạch nhìn thấy tình hình như vậy sắc mặt tái nhợt, cảm giác thấy dạ dày không khoẻ quay cuồng.
"Ăn sạch sẽ đấy." Tiểu Kha biểu hiện như là quen rồi, "Không biết là thứ gì đây."
"Aiz." Hùng Tất thở dài, "Đi thôi, khoá tầng ba lại, hôm nay tất cả đều ở tầng hai."
"Vâng." Tiểu Kha, "Em xuống dưới hỏi bọn họ tình huống chi tiết."
Bọn họ lần nữa trở lại tầng một, lại dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này mấy người dưới tầng mới nói cho bọn họ chuyện xảy ra trong phòng.
Hoá ra khi bốn người vừa rời đi, bọn họ liền ở trong nhà tìm kiếm một chút, kết quả thời điểm xem tới tầng hai, bọn họ nghe thấy tầng ba truyền đến âm thanh cực kỳ kì lạ. Giống như là có người đang gặm nhấm thứ gì, ngoài ra còn có thêm tiếng nhai nuốt ngấu nghiến.
Sau đó mọi người đếm nhân số một chút, xác định tầng ba không có ai trong bọn họ đi lên, liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Mọi người không dám đi lên xem, cứng đờ ở tầng hai quan sát tình huống, chờ đến lúc tiếng nhấm nuốt biến mất, lá gan bọn họ mới lớn hơn chút lên tầng ba xem tình huống —— lại chỉ thấy thịt nát cùng xương cốt đầy đất.
"Thật là đáng sợ." Một người nữ tính là lớn tuổi trong đoàn biểu tình đã có chút dại ra, cô ta nói: "Tôi mới vào cửa lần thứ ba, tại sao đã gặp thế giới khó như vậy, chúng ta có thể tồn tại đi ra ngoài sao? Thứ kia rốt cuộc là cái gì......"
Không ai có thể trả lời vấn đề đó của cô ta, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Hùng Tất hơi hơi thở dài, nói mình đói bụng, muốn tìm chút đồ ăn, hỏi có ai muốn cùng anh ta vào trong bếp hay không.
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi đi với anh."
Nguyễn Bạch Khiết ngồi cạnh Lâm Thu Thạch, nhỏ giọng nói: "Thu Thạch, tôi cũng đói bụng, tôi muốn ăn mì sợi."
Lâm Thu Thạch: "Tôi đi xem có hay không, nếu có sẽ nấu cho cô một bát."
"Được." Nguyễn Bạch Khiết cong cong mắt, dịu dàng nhìn Lâm Thu Thạch, "Chú ý an toàn."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Phòng bếp ở bên trái phòng khách, nơi này không có bếp gas, chỉ có củi gỗ.
Hai người Hùng Tất với Lâm Thu Thạch dọc theo đường đi cũng không nói gì, tận đến lúc tới phòng bếp, sau khi Hùng Tất cúi đầu đốt lửa mới nói câu: "Tôi không định sẽ nói hết sự kiện tôi biết cho bọn họ."
"Vì sao?" Lâm Thu Thạch sửng sốt một chút.
Hùng Tất trầm mặc nhìn cửa, xác định bên ngoài không có ai, mới nhỏ giọng nói: "Tôi không thể xác định được ở đây toàn bộ đều là con người."
Lâm Thu Thạch bởi vì những lời này, sau lưng nổi lên một tầng da gà.
"Chuyện như vậy trước kia đã từng xảy ra." Hùng Tất nói, "Hiện tại chúng tôi cho rằng trong đoàn hiện giờ không phải tất cả đều là đồng đội, mà có thể có những thứ kia."
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy vì sao anh tin tưởng tôi? Lỡ đâu tôi cũng là những thứ kia thì sao?"
Hùng Tất nhìn hắn một cái: "Cậu không giống."
Lâm Thu Thạch: "......"
Hùng Tất tiếp tục nói: "Hơn nữa bọn họ không giống những người đã trải qua chuyện này vài lần, đều quá luống cuống, so với cậu còn hoảng."
Lâm Thu Thạch được khen như vậy có chút ngại: "Thật ra tôi cũng rất sợ."
Hùng Tất nghe thấy lời này tự giễu cười cười: "Cậu như vậy tính gì là sợ, tôi lần đầu tiên vào cửa buổi tối ướt ba lần quần."
Lâm Thu Thạch nghĩ tới nữ nhân khủng bố tối hôm qua, trầm mặc nhìn đũng quần, nghĩ thầm thật may mình còn giữ được......
Hùng Tất: "Tôi kiến nghị cậu cũng nên giữ lại một ít manh mối, đừng nói ra toàn bộ."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Tôi biết, cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi có thể hỏi anh đã vào cửa mấy lần không?"
Hùng Tất: "Sáu lần."
"Ồ......" Lâm Thu Thạch tận lực tiêu hóa tin tức Hùng Tất cho hắn, về cửa, đoàn đội, còn có một ít manh mối bị che giấu.
"Cậu nghĩ nhiều cũng vô dụng, tận lực tồn tại đi ra ngoài." Hùng Tất tự giễu cười cười, "Tuy rằng theo tôi thì thế giới này xong rồi." ( 悬了 /xuanle/ đại ý là khó thành công/khó trở nên tốt hơn/không có hy vọng)
Lửa bếp lò đã cháy, nước đun trong nồi sắt nóng bỏng.
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh tìm được một sọt nguyên liệu nấu ăn, bên trong có trứng gà, thậm chí còn có một ít rau dưa, hắn đặt đồ xuống, lại chiên trứng, hương vị đồ ăn tràn ngập trong phòng bếp, thổi bớt một chút cảm giác âm u. Hùng Tất thấy thế tán thưởng một câu: "Tay nghề không tồi."
"Cũng được." Lâm Thu Thạch cười cười.
Hắn nấu bốn bát, Hùng Tất Tiểu Kha, Lâm Thu Thạch còn có Nguyễn Bạch Khiết, những người khác Lâm Thu Thạch không gánh được nhiều như vậy.
Nguyễn Bạch Khiết đang đói bụng, cầm bát liền bắt đầu ăn mì sợi, người bình thường ăn mì thế nào cũng sẽ phát ra tiếng, cô lại ăn xong bát mì không một tiếng động, cả nước cũng không chừa lại. Ăn xong cũng không hé răng, quay đầu mắt trông mong nhìn Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch bị cô nhìn chằm chằm chăm chú mà nổi da gà, bất đắc dĩ nói: "Cô ăn không no?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Ăn no." Lời vừa nói ra, bụng cô rất phối hợp vang lên một tiếng.
Lâm Thu Thạch: "...... Cô ăn đi, tôi đi làm bát khác."
Nguyễn Bạch Khiết: "Không được không được."
Lâm Thu Thạch: "Thật sự không được?" Hắn làm bộ muốn tiếp tục ăn, lại thấy tròng mắt Nguyễn Bạch Khiết đều sắp phải trừng ra, bộ dáng thật sự là quá đáng yêu, làm Lâm Thu Thạch không tự chủ được nở nụ cười, "Thôi, cô ăn đi, bụng tôi cũng ngang rồi."
"Được được được." Lần này Nguyễn Bạch Khiết không khách khí.
Hai bát mì xuống bụng, cảm giác rét lạnh sau chuyến đi ra ngoài cũng tan, Hùng Tất một bên ăn, một bên đem tin tức bọn họ hỏi được từ chỗ lão thợ mộc nói cho mọi người, đương nhiên, anh ta không có nói toàn bộ, giữ lại manh mối lấp giếng.
"Có thể chìa khóa sẽ ở trong quan tài?" Trong đoàn vẫn có người tương đối bình tĩnh, trong đó một người nam tên Trương Tử Song nói, "Nếu quan tài là manh mối mấu chốt, tôi cảm thấy đại khái sẽ là như vậy......"
"Hy vọng là như vậy." Hùng Tất nói, "Kế hoạch của tôi là sáng sớm ngày mai cùng đi lên núi chặt cây, đàn ông đều đi, phái nữ cũng có thể đi theo bên cạnh, nếu sợ lạnh, thì ở lại trong phòng đi, nhưng nếu lúc đó xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều không giúp được."
Sau khi mọi người thảo luận, đều đồng ý đề nghị của Hùng Tất, tuy rằng có người cảm thấy thời tiết bão tuyết như hiện tại lên núi quá nguy hiểm, nhưng ở thế giới này nguy hiểm nhất thật ra không phải thời tiết, mà là những thứ dơ bẩn xuất quỷ nhập thần kia. Có thể sớm một chút làm xong quan tài, hiển nhiên mới là kế hoạch tốt nhất.
Một chút trì hoãn như vậy, sắc trời đã tối sầm xuống.
Sau khi màn đêm buông xuống mọi người đơn giản làm vệ sinh cá nhân, cũng không có tâm tư làm chuyện khác liền sớm trở về phòng. Lâm Thu Thạch thắc mắc vì sao mọi người không tụ tập nghỉ ngơi ở chung một chỗ, Hùng Tất nói: "Bởi vì khi ở cùng nhau, sẽ có một khoảng thời gian tất cả đều ngủ."
"Là sao?" Lâm Thu Thạch có điểm mông lung, "Nghĩa là có thời điểm, tất cả mọi người sẽ ngủ?"
"Phải." Hùng Tất nói, "Có thể là cơ chế của thế giới này, chỉ cần số người trong một phòng vượt qua một giá trị nào đó, mọi người sẽ đều ngủ ở một thời điểm cố định, đến lúc đó bất kể phát sinh cái gì cũng không có biện pháp."
"Chúng ta đây chẳng phải là chỉ có thể bó tay chịu trói?" Lâm Thu Thạch nhíu mày.
"Kỳ thật mấy thứ kia cũng không thể tùy tiện giết người." Hùng Tất nói, "Chúng nó cũng cần một vài điều kiện để giết người, thế giới bên trong cửa độ khó càng cao, điều kiện càng nhiều, hơn nữa có một số điều kiện cực kỳ...... Làm người khó có thể lý giải."
Lâm Thu Thạch: "Tỷ như?"
Hùng Tất nói: "Tỷ như được giết những người trên chân mang giày."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn yên lặng nhìn giày trên chân mình.
Hùng Tất thấy bộ dáng hắn, nở nụ cười: "Tôi chỉ tuỳ tiện lấy ví dụ thôi, biết đâu điều kiện là được giết người trên chân không mang giày thì sao, còn không phải vừa cởi giày ra đã chết. Chưa kể điều kiện không phải chỉ có một, có điều kiện cần rất nhiều yêu cầu chồng lên nhau, cho nên tổng kết lại các quy luật, buổi tối một giấc ngủ đến hừng đông lại là cách an toàn." Anh ta nói tới đây, tạm dừng một chút, "Đương nhiên, tiền đề là cậu có thể ngủ."
Lâm Thu Thạch bởi vì lời Hùng Tất nói mà nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, hắn nhìn Nguyễn Bạch Khiết bên cạnh không chút để ý đang ngồi cắn hạt dưa, chung quy cảm thấy mình cũng mới cùng Tử Thần gặp gỡ qua.
Dường như chỉ cần không cẩn thận một chút, chính mình sẽ giống như hai bộ thi thể lạnh băng trên tầng ba.
"Đi ngủ đi." Hùng Tất nói, "Ngủ ngon."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Ngủ ngon." Hắn lại gọi Nguyễn Bạch Khiết một tiếng, kêu cô cùng đi ngủ.
Nguyễn Bạch Khiết ngáp một cái, tuỳ tay đặt hạt dưa dư lại lên trên bàn, cô dụi dụi mắt, lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút."
Lâm Thu Thạch nói: "Được, đi ngủ sớm một chút."
Bởi vì chuyện tối qua mà tầng ba đã hoàn toàn không thể sử dụng, vì thế tất cả mọi người dọn xuống tầng hai.
Lâm Thu Thạch ngủ trên cùng một giường với Nguyễn Bạch Khiết như cũ, lần này hắn có chuẩn bị, quyết định khóa kỹ cửa sổ trước, tính kéo cả rèm lại, nhưng tấm rèm này giống như lâu rồi chưa ai sửa dụng, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Nguyễn Bạch Khiết mặc áo ngủ nằm trong chăn rầm rì: "Thu Thạch, lạnh quá."
Lâm Thu Thạch còn đang nghiên cứu tấm rèm, nghe vậy cũng không quay đầu lại: "Lạnh thì mặc nhiều thêm một chút."
Nguyễn Bạch Khiết: "...... Anh không có bạn gái?"
Lâm Thu Thạch không thể hiểu được: "Bạn gái, tại sao phải có bạn gái?"
Nguyễn Bạch Khiết lâm vào trầm mặc, chờ Lâm Thu Thạch kéo được tấm rèm xoay người trở về, cô đã như con cá chết nằm ngửa trên giường.
Lâm Thu Thạch khó hiểu: "Cô làm sao vậy?"
Nguyễn Bạch Khiết thanh âm nhẹ nhàng, cô nói: "Anh...... không có gì muốn nói sao?"
Lâm Thu Thạch lâm vào trầm tư, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Bạch Khiết, rốt cuộc nghĩ ra, hắn nói: "Có."
Nguyễn Bạch Khiết lộ ra vừa lòng tươi cười: "Anh muốn nói gì?"
Lâm Thu Thạch: "Cái kia, chính là cái kia...... Hôm nay nếu như tôi lại gặp quỷ, cô có thể chạy chậm một chút không?"
Nguyễn Bạch Khiết lạnh mặt: "Không được."
Lâm Thu Thạch nổi giận: "Vậy cô con mẹ nó hỏi tôi muốn nói cái gì, ngủ!"
Vì thế ai về nhà nấy, ai tìm chăn người ấy, đưa lưng về phía nhau bắt đầu chuẩn bị ngủ.
Vốn dĩ theo cách nói của Hùng Tất, có thể an ổn ngủ qua đêm là tình huống tốt nhất, nhưng trong đầu Lâm Thu Thạch toàn bộ đều là suy nghĩ đủ loại kiểu dáng, trong lúc nhất thời hoàn toàn vô pháp đi vào giấc ngủ. Nguyễn Bạch Khiết phía sau lại giống như heo, đôi mắt vừa nhắm liền ngủ, Lâm Thu Thạch tức giận đến ngứa răng.
Càng về khuya, độ ấm cũng càng giảm. Cũng may chăn khá dày, bên cạnh lại có nhiệt độ cơ thể người sống, nên chung quy đêm lạnh cũng không quá khó khăn.
Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại, sắp xếp lại manh mối ban ngày, ý thức bắt đầu dần dần mơ hồ, gần như liền phải lâm vào ngủ say. Nhưng tại thời điểm hắn sắp ngủ, lại mơ hồ nghe thấy âm thanh kỳ lạ. Khác với ngày hôm qua, âm thanh này phát ra từ trên trần nhà, là một loại vật nặng dính dớp, bò trên mái nhà tầng ba. Thính lực Lâm Thu Thạch nhạy bén, cơn buồn ngủ bay sạch, hô hấp của hắn dừng một chút, mắt mở to, nhìn về phía trần nhà.
Trên trần nhà cái gì cũng không có, chỉ có xà gỗ cổ xưa.
Nhưng mà cơ thể Lâm Thu Thạch lại bắt đầu rét run, bởi vì hắn rõ ràng nghe thấy, âm thanh kia chuyển động đến đỉnh đầu hắn đột nhiên ngừng lại.
"Xoạch, xoạch." Âm thanh dinh dính kích thích màng tai hắn, tiếng động càng lúc càng vang, làm toàn thân Lâm Thu Thạch nổi da gà, hắn cắn chặt răng, đang muốn từ trên giường ngồi dậy, bên cạnh lại vươn một bàn tay ôm eo hắn.
"Anh đang làm gì thế." Là giọng Nguyễn Bạch Khiết mơ mơ màng màng.
"Cô có nghe thấy âm thanh gì lạ không." Lâm Thu Thạch đè thấp giọng, "Trên mái nhà."
"Âm thanh? Âm thanh gì." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Tôi cái gì cũng không nghe thấy, anh đừng động đậy, tôi lạnh." Hơi thở cô nhẹ nhàng phả bên tai Lâm Thu Thạch, mang theo chút khí lạnh.
"Cô......" Lâm Thu Thạch còn muốn nói cái gì, lại cảm giác Nguyễn Bạch Khiết cầm tay hắn chặt một chút.
"Ngủ đi." Nguyễn Bạch Khiết nói như vậy.
Lâm Thu Thạch đành phải nhắm mắt lại.
Nguyễn Bạch Khiết dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ bên sườn Lâm Thu Thạch, hành động này vốn có chút mờ ám, vào lúc này lại như muốn trấn an.
Âm thanh trên mái nhà vẫn còn tiếp tục, Lâm Thu Thạch lại không còn sợ hãi giống như vừa rồi, cơn buồn ngủ lại tới, hắn rốt cuộc đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Thu Thạch tỉnh dậy từ trong ngực Nguyễn Bạch Khiết.
Nguyễn Bạch Khiết thò cánh tay ra, ôm cả người hắn vào trong ngực, cằm dựa trên đỉnh đầu hắn, bị hắn đánh thức còn mơ mơ màng màng cọ xát: "Đừng nháo, ngủ tiếp một lát."
Lâm Thu Thạch: "......" Chết tiệt.
Hắn nằm một lát, thấy Nguyễn Bạch Khiết vẫn là không định rời giường, đành phải nói: "Tôi muốn đứng lên."
Nguyễn Bạch Khiết: "Ừ......"
Lâm Thu Thạch: "Nguyễn Bạch Khiết?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Đêm qua gọi người ta Tiểu Điềm Điềm, hôm nay đã gọi người ta Nguyễn Bạch Khiết."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nhưng tuy rằng nói như vậy, Nguyễn Bạch Khiết vẫn buông lỏng tay, sau đó dựa vào đầu giường nhìn Lâm Thu Thạch mặc quần áo. Lâm Thu Thạch mặc quần áo cũng không yên, cân nhắc một chút quay đầu nhìn về phía Nguyễn Bạch Khiết: "Cô có thể đừng nhìn như vậy không?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Nhìn gì như vậy? Tiền ở trên bàn, anh tự cầm đi, đưa thuốc cho tôi, tôi muốn hút một điếu."
Lâm Thu Thạch: "......" Đây là xong việc thì hút thuốc à?
Nguyễn Bạch Khiết: "Như thế nào, còn không chịu đi à, 500 là hôm qua chúng ta đã thương lượng rồi, nhiều thêm một đồng cũng đừng nghĩ."
Lâm Thu Thạch không lời nào để nói, mặc xong quần áo thì cộp cộp cộp đi xuống tầng.
Những người khác đã ngồi ở phòng khách, ăn bữa sáng thôn dân đưa tới, Lâm Thu Thạch theo thường lệ kiểm nhân số, phát hiện trừ Nguyễn Bạch Khiết, trong phòng thiếu ba người.
Hùng Tất thấy hắn, ý bảo hắn ngồi đi.
"Ngày hôm qua không phát sinh cái gì đi?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Không có." Hùng Tất nói, "Không chết người."
Không chết người thì tốt, Lâm Thu Thạch thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế đêm qua rất bình thường, thậm chí mọi người không ai nghe thấy âm thanh nào dư thừa. Lâm Thu Thạch định hỏi mọi người có nghe thấy tiếng gì trên tầng, cách nói của mọi người lại đồng nhất —— một đêm an tĩnh, trừ tiếng gió bên ngoài, thì không có tiếng gì khác.
"Cơm nước xong chúng ta đi đốn cây bó củi đưa qua cho thợ mộc, tốc độ nhanh một chút." Hùng Tất nói, "Nhìn thời tiết chỉ biết càng ngày càng lạnh, hơn nữa đêm qua vậy mà lại không xảy ra chuyện......" Cách anh ta nói chuyện dường như có chút nghi hoặc.
"Phải, đúng vậy." Lâm Thu Thạch thuận miệng đáp lại.
Ba người còn lại cũng lục tục đi xuống tầng, Nguyễn Bạch Khiết là người cuối cùng, cô vẫn mặc một chiếc váy dài xinh đẹp như cũ, chỉ là ở bên ngoài khoác thêm hai cái áo tương đối dày, còn mặc thêm một cái quần bông. Bởi vì váy rất dài, cho nên cô đi đường rất chậm, tư thế cũng mười phần ưu nhã.
Lâm Thu Thạch nhìn thấy cô tới, không được tự nhiên dời ánh mắt.
"Thu Thạch." Nguyễn Bạch Khiết gọi tên của hắn.
Lâm Thu Thạch bất đắc dĩ ừ một tiếng.
"Tại sao không để ý tới người ta." Nguyễn Bạch Khiết, "Người ta muốn ăn mì sợi anh nấu."
Lâm Thu Thạch: "Giữa trưa tôi làm cho cô, hiện tại không còn kịp rồi."
Nguyễn Bạch Khiết: "Lúc anh ở trên giường đêm qua cũng không phải nói như vậy."
Tiểu Kha đang ăn cháo, nghe thế phụt một tiếng thiếu chút nữa sặc chết. Hùng Tất biểu tình cũng khó tả, ánh mắt cố ý vô tình băn khoăn nhìn Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Bạch Khiết.
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: "Được rồi, đừng náo loạn, đêm qua đúng ra cũng nên cảm ơn cô, giữa trưa sẽ làm cho cô mì sợi, chiên thêm cho cô hai quả trứng."
"Được thôi." Nguyễn Bạch Khiết thỏa hiệp, "Có hành thái thì càng tốt."
Trời lạnh như vậy, có rau dưa ăn đã rất may mắn, hành thái gì đó cũng đừng mơ tưởng.
Mọi người nhanh chóng ăn bữa sáng, mặc áo chống lạnh, đoàn người mang theo rìu chuẩn bị ra cửa.
Nơi có thể chặt cây là ở khu rừng ngoài biên giới thôn, chỉ có một con đường nhỏ có thể đi thông nơi đó. Bởi vì tuyết rơi, đường nhỏ trở nên càng thêm hẹp, chỉ có thể đủ một người đi qua.
Hiện tại lên núi còn đỡ, thời điểm xuống núi có vẻ kéo theo bó củi càng thêm phiền toái, Lâm Thu Thạch đi trên đường nhỏ thầm nghĩ trong lòng.
Bọn họ có mười ba người, lại may mắn có một người từng làm nghề mộc, là một nam nhân trung niên hơn ba mươi, tự xưng là thợ mộc, dụng cụ chặt cây với gia cụ đơn giản đều có thể làm, nhưng đóng quan tài lại không hiểu lắm. Anh ta đi trước, chọn mấy cây sau đó bắt đầu chỉ mọi người cách chặt cây.
Nơi đây đa số mọi người chưa từng trải qua chuyện này, tuy rằng có người dạy, nhưng lần đầu tiên làm vẫn đều có chút chưa quen.
Lâm Thu Thạch cầm rìu khoa tay múa chân chặt hai nhát, chỉ thấy ở trên thân cây để lại dấu vết nhàn nhạt.
"Cách anh chặt không đúng." Nguyễn Bạch Khiết đứng ở bên cạnh, hai tay đút túi, hà ra khói trắng, "Lực chặt xuống quá thiếu, chứ rìu nặng như vậy làm sao không để lại vết."
Lâm Thu Thạch: "Cô từng chặt cây?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Tôi từng xem người khác chặt cây."
Lâm Thu Thạch đáp à.
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Cẩn thận một chút, đừng tự làm mình bị thương."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, tiếp tục vung rìu. Việc này so với bọn họ tưởng tượng còn phiền toái hơn, mất hết một buổi sáng mấy người nam thay phiên nhau chặt mới đốn ngã được một cây.
"Làm sao bây giờ, Hùng ca." Có người hỏi, "Làm sao bây giờ?"
Hùng Tất nhìn thời tiết, khẽ cắn môi: "Đi thôi, khiêng cái cây này về trước, ngày mai lại tiếp tục."
Tuy rằng mới buổi chiều hơn ba giờ, nhưng sắc trời đã tối sầm xuống, không trung lại bắt đầu rơi từng bông tuyết lớn, có vẻ buổi tối khả năng sẽ có một trận bão tuyết.
Lâm Thu Thạch nói: "Đóng một chiếc quan tài cần bao nhiêu cây?"
"Thôn trưởng nói là ba cây." Hùng Tất nói, "Nỗ lực hai ngày, thì cũng gần như được rồi, nào, ai lại đây giúp tôi một tay."
Lâm Thu Thạch đang muốn tiến lên khiêng cây, lại nghe Nguyễn Bạch Khiết nói: "Ui da, hình như tôi bị trẹo chân rồi, Thu Thạch anh đỡ tôi xuống núi đi."
Lâm Thu Thạch: "Sao?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Sao cái gì, nhanh lên, ở đây không phải có nhiều người như vậy sao, anh góp vui cái gì."
Lâm Thu Thạch đang muốn nói chuyện, Hùng Tất vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đi đi."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nhìn thoáng qua biểu tình của Nguyễn Bạch Khiết, vẫn chưa moi được từ bộ dáng nhu nhược đáng thương đó nhìn ra cái gì khác, nhưng hắn mẫn cảm cảm nhận được một loại manh mối tử khí, giống như Nguyễn Bạch Khiết thình lình ra yêu cầu, cũng hình như không đơn giản như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Bạch Khiết là công đó ha ha ha ha, cảm giác mọi người đều đoán được.
Hôm nay 100 cái bao lì xì, tới trước được trước ~
Nguyễn Bạch Khiết sử dụng kỹ năng: Hức đánh trời cao.
Lâm Thu Thạch bị hức đánh trúng, rớt trên mặt đất bị Nguyễn Bạch Khiết kéo về nhà ăn luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.