Dịch giả: Shun
Tới khi Bùi Kiêu tỉnh lại, thì đã là sau đó bảy ngày. Thực tế, dù hắn giờ đã tỉnh lại nhưng vẫn vô cùng yếu ớt, chấp niệm toàn thân chỉ còn lại hơn mấy chục đơn vị, cơ thể suy yếu tới mức dù chỉ cử động một ngón tay cũng khó khăn. Vất vả lắm mới nâng được mí mắt lên, trong tầm mắt là cả một khu vực tan tành như phế tích. Nhưng cũng có điều khiến hắn thấy yên tâm, đó là trừ hắn ra thì cả tám người còn lại đều đang ngồi quanh đó, xem ra trận chiến kia hẳn là đã không có tổn thất gì quá lớn.
“Tỉnh! Bùi Kiêu tỉnh lại rồi!”
Người mới kêu lên chính là Trương Hằng. Tên kia vẫn luôn canh gác bên người Bùi Kiêu, lúc Bùi Kiêu tỉnh lại thì hắn cũng chính là người phát hiện sớm nhất. Ngay khi Trương Hằng kêu to lên thì cả bảy người còn lại đều vội chạy tới với tốc độ thật nhanh, cả đám nhìn về phía Bùi Kiêu với vẻ lo lắng và vội vã.
Bùi Kiêu cố gắng khẽ nhúc nhích da mặt mình, tiếc là lúc này hắn mở được mắt ra đã là hết hơi hết sức, chẳng còn đâu ra sức mà nhăn mặt. Vậy nên chuyển động cơ mặt của hắn lúc này thành ra lại cứng đờ như ‘cương thi’ (1),khẽ giật một cái nhìn không ra là thể hiện cảm xúc gì, càng không cần nghĩ tới việc mở miệng nói chuyện.
Cũng may là tám người xung quanh dường như cũng biết rõ trạng thái lúc này của hắn. Cung Diệp Vũ liền ngồi bịch xuống bên cạnh hắn rồi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-khai-doan/721713/quyen-5-chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.