Dịch: Shun
Lúc trước, đứng trên mặt đất nhìn cảnh thân thể con rồng bị nổ nát, máu tươi thịt vụn văng ra, Bùi Kiêu đã có cảm tưởng con rồng này là một sinh vật sống thực sự. Còn lúc này, khi đã đâm ngập ngọn thương vào mình rồng, từ vết thương lập tức phun ra một dòng máu rồng màu vàng kim, Bùi Kiêu lập tức bị dòng máu dội khắp toàn thân. Hơn nữa, dòng máu này cũng rất ấm và ướt áp, giống như máu của sinh vật sống thực sự, mà sau khi máu rồng tưới lên, Bùi Kiêu thế mà lại cảm thấy thoải mái, dễ chịu đến mức khó tin.
Nhưng đáng tiếc là thứ cảm giác thoải mái đó cũng chỉ diễn ra trong vẻn vẹn một nháy mắt. Tuy đúng là Bùi Kiêu đã cầm Anh Dũng Súng đâm vào thân mình con rồng, nhưng đến khi hắn định bóp cò thì lại ngạc nhiên phát hiện ra khẩu súng của mình có gì đó không ổn. Rõ ràng chỉ mới đây thôi, ngón tay hắn còn đặt trên cò súng, thế nhưng giờ bóp cò thì hắn mới nhận ra là ở đó chẳng có cái cò súng nào và cả họng súng cũng chẳng thấy đâu nữa! Ngược lại, thứ hắn đang cầm là một thanh cán hình trụ dài nhẵn, giống như một cây thương dài.
Sự bất ngờ làm hắn ngây ra một lúc, nhưng chính lúc này, một cỗ trọng lực kinh khủng áp thẳng xuống thân thể hắn, như thể hắn bỗng nhiên bị thứ gì nặng hàng chục tấn đè xuống người. Trọng lực đó không chỉ đè hắn quỳ rạp xuống mà cả ngọn thương đầy ký hiệu trên tay cũng vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-khai-doan/721672/quyen-4-chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.