Dịch: Shun Từ lúc Bùi Kiêu thả ra Ngụy Ngưu Đầu đầu, sau đó hắn và tên trọc kia chạm trán một đòn, đến Ngụy Ngưu Đầu đánh nát món Thiên Sinh Vũ Khí nhìn như quả cầu sắt, rồi nó đập gã kia lún vào đất xong đạp đạp liên hồi, cả quá trình đó thực ra chỉ diễn ra trong vài giây. Sau đó, Bùi Kiêu như hóa thành một luồng sáng bạc ngang dọc trong chiến trường, bất kỳ tên linh hồn nào bị luồng sáng trắng quét qua, hoặc lập tức bị chia năm xẻ bảy, hoặc bị chém thành hai nửa. Tuy vì tất cả đều là linh hồn nên chẳng thể có cảnh máu me văng tung tóe như người sống, nhưng tràng cảnh cũng vô cùng kinh dị, thế nên cả đám linh hồn sa đọa kia đều cứng ngắc cả lại, sau đó không biết kẻ nào gào lên một tiếng rồi có mấy tên vội phóng lên trời bỏ trốn, những kẻ còn lại cùng đều lộ ra vẻ do dự, hoảng sợ. Lòng Bùi Kiêu cũng hơi thả lỏng, hắn vốn đang suy nghĩ xem nên dùng trường khí thế trong lâu thì không ‘thua lỗ’. Phải biết rằng tuy trường khí thế bao dung của hắn có thể ngưng tụ để mô phỏng ra uy năng của trường khí thế có thể thấy được bằng mắt thường của Chân Ma cấp đỉnh cao, nhưng dù sao đó cũng chỉ là hiệu quả sau khi cô đọng trường khí thế bình thường lại mà thôi, vẫn còn nhiều hạn chế so với trường khí thế có thể thấy bằng mắt thường thật sự. Ngoài việc tiêu tốn nhiều gấp bội so với trường khí thế có thể thấy được bằng mắt thường khi dùng trong cùng một khoảng thời gian, tốc độ hồi lại cũng chậm hơn rất rất nhiều, gần như bị hạn chế thời gian sử dụng. Thế nên, nếu một loạt những hành động vừa rồi đã tạo được hiệu quả uy hiếp với kẻ địch thì sự tiêu hao vừa rồi của hắn có thể nói là không lỗ. Thế nhưng khi Bùi Kiêu còn chưa kịp hoàn toàn tập trung lại, thậm chí phần lớn đám linh hồn sa đọa còn chưa kịp chạy mất, mấy tên Kẻ Sa Đọa bỏ chạy đầu tiên cũng mới chỉ bay xa được hơn trăm mét, thì bỗng có một cỗ áp lực vô cùng khủng khiếp từ trên bầu trời giáng xuống, đè ngay lên phía trên đầu mấy tên Kẻ Sa Đọa đang bỏ trốn kia. Thật đúng như ‘Thái Sơn áp đỉnh’, chỉ thuần túy là áp lực của ý chí, không thấy bất kỳ phương thức công kích nào, cũng không có tác dụng của trường khí thế, nhưng mấy tên linh hồn sa đọa kia lại tựa như trứng vỡ, đùng đùng nổ tung. Từ luồng khí màu đen, đến Năng Lượng Tiêu Chuẩn đều nổ tung, ngoài Thiên Sinh Vũ Khí rơi xuống đất thì tất cả những gì còn lại đều dần tan biến vào hư không. Cảnh tượng giống như một quả pháo hoa với thành phần là luồng khí đen và Năng Lượng Tiêu Chuẩn bùng nổ vậy... Bùi Kiêu thấy vậy thì lạnh run cả người. Người khác có lẽ còn không nhìn ra được, nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng đã thấy một cái móng vuốt khổng lồ màu đen lớn hơn trăm mét đột nhiên xuất hiện giữa không trung rồi bóp nát mấy tên Kẻ Sa Đọa bỏ chạy. Mấy tên Kẻ Sa Đọa đó thậm chí không kịp kêu một tiếng thì đã bị cái chân rồng khồng lồ đó bóp cho nổ tung rồi hoàn toàn tiêu tán! Trời ạ! Đó là cái gì! Có phải chính là thực thể không biết tên ở trên bầu trời kia không? Cảnh tượng vừa rồi làm Bùi Kiêu khiếp sợ không thôi. Mặc dù hắn đã cô đọng được trường khí thế bao dung, cũng đã từng nhìn thấy Chân Ma cấp đỉnh cao, thậm chí là Ma Vương cấp không hoàn chỉnh cũng đã thấy, thế nhưng khi cái chân khổng lồ kia bất ngờ hiện ra, hắn vẫn đột ngột cảm thấy một áp lực không thể chống đỡ, to lớn vô cùng, thậm chí khi đối mặt với Cung Diệp Vũ hắn cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy... Thực thể trên bầu trời kia, là thứ mà sức người có thể chống lại được thật sao? “Giết!” Bùi Kiêu dù sao cũng đã thành tựu Chân Ma, tâm tính của hắn đã cứng cỏi tới mức hầu như không thể bị dao động. Ngay khi mấy tên Kẻ Sa Đọa bị bóp chết thì hắn cũng hiểu rằng: giờ thì đám người trước mặt kia chắc chắn sẽ liều chết đến cùng, không có chuyện thua mà bỏ chạy nữa rồi. Đã vậy thì hắn cũng không keo kiệt trường khí thế nữa, sau khi rống to một tiếng, dẫn đầu nhảy vào trong đám Kẻ Sa Đọa, theo sát phía sau là Dương Húc Quang, Johnan, David, còn có đám thành viên tinh nhuệ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, cả Dương Đỉnh Thiên cũng xách ngọn thương được phủ một lớp chấp niệm vọt lên. Về phần Trương Hằng... thì đang đứng xa xa kéo cung ngắm bắn. Thế nhưng không biết có phải vì đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu hay là vì những Kẻ Sa Đọa kia nhìn không khác gì người bình thường, mà hắn chỉ kéo cung mãi rồi lại không bắn một phát nào. Nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là một tay mơ mà thôi, có tham chiến hay không thì cũng không ảnh hưởng gì tới thế cục cuộc chiến. Tuy nói trường khí thế bao dung của Bùi Kiêu không có chức năng tăng cường hay suy yếu gì, nhưng Ngụy Ngưu Đầu có mặt ở đây cũng không phải là chỉ là để làm cảnh. Con quái vật cứ giẫm mãi cho tới khi mặt đất dưới chân nó trào đầy ra Năng Lượng Tiêu Chuẩn, trường khí thế phẫn nộ của nó lập tức tràn ra bốn phía một cách không e dè gì cả. Hơn nữa, cũng không biết có phải là vì đã đi theo Bùi Kiêu khá lâu, mà không hiểu sao Ngụy Ngưu Đầu đã bắt đầu sinh ra một chút trí khôn. Lần này, trường khí thế phẫn nộ khuếch tán ra khắp bốn phía, nhưng lại chỉ làm suy yếu và áp chế đám linh hồn sa đọa kia, còn ‘người nhà’ ở xung quanh thì lại không bị ảnh hưởng chút nào. Mà ở đây còn có Bùi Kiêu với thực lực vượt xa tất cả, thế nên dù đám Kẻ Sa Đọa ôm quyết tâm liều chết chiến đấu nhưng vẫn chẳng thể lật ngược được thế cờ. Chỉ vài phút sau, khi tên linh hồn sa đọa cuối cùng bị chém thành mảnh nhỏ thì tất cả mọi người đồng loạt hoan hô ầm lên. Trong số đó lại có mười mấy người bắt đầu chạy ùa ra xung quanh, nhanh chóng thu nhặt Thiên Sinh Vũ Khí mà đám Kẻ Sa Đọa để lại. Thành quả của trận đánh nhỏ vừa rồi đúng là rất huy hoàng: gần trăm tên linh hồn sa đọa, trong đó còn có một gã cường giả Chân Ma cấp có thể sử dụng được trường khí thế, vậy mà đã hoàn toàn bị tiêu diệt trong chưa đầy mấy phút ngắn ngủi. Hơn thế nữa, bên phe mình, ngoài mấy tên linh hồn bị chém rụng tay chân, cần được linh hồn đặc thù chữa trị thì không ngờ lại không chết một ai! Chiến tích này quả đúng là vô cùng huy hoàng! Tất cả mọi người lúc này đều đang nhìn về phía Ngụy Ngưu Đầu đứng thẳng bất động với ánh mắt hâm mộ, đồng thời cũng nhìn về phía Bùi Kiêu với vẻ sùng bái. Thậm chí còn có người khẽ thì thầm với nhau rằng: dù hôm nay Cung Diệp Vũ làm đoàn trưởng thì chiến tích này cũng chỉ có thể đến vậy mà thôi, xem ra đúng là đã đến lúc để Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc trỗi dậy rồi, lúc trước thì có một Kẻ Đứng Đầu Cung Diệp Vũ, giờ lại chui ra thêm Người Đứng Thứ Hai Thế Giới – Bùi Kiêu, cứ thế này thì rồi cường giả Chân Ma cấp thứ năm của thế giới rồi cũng sẽ xuất thân từ Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc cũng nên... Nhưng lúc này thì Bùi Kiêu còn có lòng dạ thanh thản nào để mà đi nghe những thứ đó? Tất cả sự tập trung của hắn đều đang hướng về phía thực thể trên bầu trời kia. Ngoài lúc trước bỗng nhiên đánh xuống thì sau đó, cái thứ trên bầu trời đó bỗng nhiên lại trở nên im lìm tĩnh lặng. Thế nhưng tĩnh lặng không đồng nghĩa với nguy hiểm biến mất, có nhiều lúc, sự tĩnh lặng càng làm người ta cảm thấy khủng bố hơn! Cũng giống như bão tố giấu trong lòng trong đại dương sâu thẳm, trước khi bão tới, biển hóa ra lại thường rất lặng sóng. Giờ phút này cũng giống như vậy, thứ trên bầu trời kia, giống như một cơn bão vô cùng khủng khiếp đang trốn ở sâu trong biển cả, hẳng biết lúc nào sẽ hóa thành gió bão kinh khủng ập vào đất liền. Ý chí bóng tối khổng lồ tràn ngập bầu trời kia tuy không có một cử động nhỏ nào, nhưng bản thân nó đã giống như một quả núi khổng lồ, lúc nào cũng đe dọa, đè ép người ta bên dưới. “Khủng bố!” Trong đầu của Bùi Kiêu, chỉ có hai chữ này mới đủ để hình dung về thực thể kia. (Nếu như lực lượng mạnh mẽ tới vậy, thì sợ rằng khả năng chạy trốn được cũng không lớn. Mà khả năng đánh bại được thực thể này cũng gần như bằng không, trừ khi Cung Diệp Vũ chạy tới Đảo Phục Sinh, sau đó lại tập trung lực lượng của hai gã Chân Ma cấp còn lại... Không! Cho dù là vậy cũng không có cơ hội! Thực thể trên bầu trời kia cũng không phải là Ma Vương cấp chưa hoàn chỉnh, ý chí bóng tối che khuất cả bầu trời kia đã không còn là năng lực của sinh vật nữa rồi. Trừ khi... ) Bùi Kiêu càng nghĩ thì trong lòng càng thấy bất lực. Nhưng chính lúc này, trong đầu hắn bỗng nghĩ tới nguyên nhân đám Kẻ Sa Đọa chọn ngay lúc này để tấn công Đảo Phục Sinh. Suy luận từ thời gian và sự kiện thì mục tiêu của chúng chắc chắn là Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước, và rất có thể chính là để ngăn cản kế hoạch linh hồn được triển khai. Mà hiên tại thì lãnh đạo của cả mười bảy nước đều đang có mặt trên đảo, thế nhưng bọn họ đều đã biết đến ba lời tiên tri kia, vậy mà vẫn bất chấp nguy hiểm để tới đây sao? Nguyên nhân chỉ có thể là hoặc bọn họ quá tự tin tới mức mù quáng, hoặc là... bọn họ có vũ khí bí mật! Vũ khí bí mật thật sự có thể đối kháng được sự tấn công của tập đoàn Kẻ Sa Đọa! (Nếu điều đó là thật, vậy thì còn một con đường sống. Nhưng vẫn phải tính toán thật kỹ về thực lực thật sự của chính phủ mới được. Nhất là sau khi kế hoạch linh hồn đã được triển khai... ) Cùng lúc đó, trong tòa nhà không lồ ở trung tâm Đảo Phục Sinh, nói đúng hơn là một chỗ ở sâu bên dưới tòa nhà này hơn trăm mét, mười bảy người lớn tuổi đang cùng ngồi quây thành một vòng tròn lớn. Mà mười bảy người này đều là những người nắm quyền thực sự tại quốc gia của mình, thậm chí sở hữu cả lãnh thổ riêng trong lòng quốc gia, là những kẻ một cái dậm chân cũng có thể ảnh hưởng tới tiền độ, cuộc sống của ngàn vạn người. Có thể nói toàn bộ bọn họ đều là những người thực sự quyền lực nhất thế giới. Một lão già da trắng ước chừng khoảng sáu mươi tuổi trong số đó cất lời: “Đã thảo luận lâu như vậy rồi, cũng nên đi đến một kết luận đi thôi. Tuy ban đầu mười bảy nước chúng ta đã nhất trí rằng phải có ít nhất mười ba nước đồng ý thì mới có thể thông qua nghị quyết, để một lần nữa khởi động Kế Hoạch Quân Đội Linh Hồn, nhưng chắc giờ các vị cũng hiểu được tình hình đã nghiêm trọng tới mức nào. Chẳng lẽ các vị vẫn cảm thấy tình hình còn đang nằm trong tầm kiểm soát của các vị ư?” Mười sáu người còn lại chỉ im lặng không nói gì, yên lặng ngồi không nhúc nhích. Cũng không biết bao lâu sau, một vị trung niên khác có vẻ ngoài khá oai hùng chợt cất tiếng: “Chỉ còn cách thời điểm phải đưa ra nghị quyết cuối cùng hai ngày... Đến lúc đó bỏ phiếu cũng được. Còn hiện giờ, phải giải quyết đám Kẻ Sa Đọa đang tập kích đã. Tôi đề nghị khởi động Hệ Thống Phòng Ngự Linh Hồn cấp thấp của Đảo Phục Sinh!” “Tán thành.” “Tán thành.” “Tán thành...” Tất cả mọi người có mặt đều nói ra hai chữ đó. Sau đó, chỉ thấy mỗi người bọn họ đều lôi ra một thiết bị kỳ lạ đeo dưới tay, rồi đặt thiết bị đó vào một chỗ lõm trên bàn trước mặt mình. Trong chốc lát, cả căn phòng đã đầy những tia sáng kỳ dị. Cùng lúc đó, trên mặt đất Đảo Phục Sinh, những bức tượng đá hình đầu người đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng trên Đảo Phục Sinh, đôi mắt chúng bỗng tuôn ra ánh sáng trắng chói mắt, rực rỡ, từng luồng ánh sáng đều bắn hướng về phía chân trời trước mặt... “Khởi động Hệ Thống Phòng Ngự Linh Hồn cấp thấp của Đảo Phục Sinh!” Lời bình: Hệ thống phòng ngự linh hồn của Đảo Phục Sinh ra sao? Liệu có thể phá giải được khốn cảnh của linh hồn trên đảo? Đón đọcTử Vong Khai Đoan được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]