Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức giật mình kinh sợ. Thực ra, từ lúc chứng kiến quyền lực do thân phận của mình mang lại lúc báo thù, hắn đã có một cảm giác muốn phóng túng bản thân mình. Nhất là khi hắn vừa muốn quán triệt bản tâm của chính mình, lại vừa muốn làm cho mình thấy sảng khoái thì cái cảm giác muốn phóng túng bản thân đó lại càng mạnh mẽ. Giống như luôn có một người ở bên thì thầm vào tai hắn rằng hãy làm tất cả những gì để mình thấy thoải mái đi. Nhưng cũng may là tính cách của hắn vốn cứng cỏi, không vì thế mà thay đổi bản thân, bình thường hay làm gì thì giờ vẫn làm như vậy, ngay cả lúc báo thù cũng không hề lạm sát kẻ vô tội. Mãi đến lúc này, khi nghe Cung Diệp Vũ nói như vậy thì hắn mới giật mình tỉnh ngộ. 
“Bản tâm không phải dục vọng của ý thức sao?” Bùi Kiêu thì thầm lặp lại. 
Cung Diệp Vũ liền gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là không phải rồi! Nếu là như vậy thì cứ gọi thẳng là dục vọng là được rồi, còn cần phải đi lấy cái tên nho nhã ‘bản tâm’ để làm gì? Bản tâm là bản tâm, là niềm tin kiên định nhất trong lòng và là ‘đạo’ của chính mình. Còn dục vọng thì dù thế nào vẫn chỉ là dục vọng, chỉ là thứ nhu cầu và khao khát ở trong lòng được thể hiện ra ngoài ầm thôi... Ngươi biết vì sao những Tránh Thoát Giả kia vì sao đều sa đọa sau khi báo thù không? Mà hơn nữa là sau đó thì lập tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-khai-doan/721570/quyen-2-chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.