Vu Nữ Trần thở nhẹ ra một hơi. Quả thật mọi hành động, cử chỉ của nàng đều toát lên vẻ thanh tao, lịch lãm, dù chỉ là động tác thở ra một hơi như vậy mà cũng đẹp tới nỗi làm người ta hoa cả mắt. Có lẽ đây chính là cái thể cách mị hoặc trời sinh, giống như nàng Tô Đát Kỷ đẹp đến hại nước hại dân thời xa xưa. 
Nàng cười nhẹ: “May mà anh còn là người biết suy nghĩ như vậy... Tính cách của Cung Diệp Vũ nhà tôi anh cũng đã biết, mà tôi cũng rất thích tính cách của hắn, vậy nên sẽ không bao giờ nghĩ tới việc thay đổi tính cách đó. Đấy là còn chưa nói tới việc chính tính cách đơn thuần như đưa trẻ nhỏ của hắn là nguyên nhân khiến hắn có thể đạt tới thực lực mạnh nhất thế giới như ngày hôm nay. Đó cũng là phương pháp quan trọng nhất để đảm bảo hắn được an toàn, vậy nên tính cách của hắn chỉ có thể như vậy mà thôi... Trước kia tôi vẫn luôn thầm lo lắng, vì tính cách của hắn cứng rắn như vậy nên sợ rằng sớm muộn sẽ có một ngày hắn và chính phủ xảy ra xung đột không thể hòa giải nổi nữa. Lúc ấy thì kết quả chỉ có thể là “lưỡng bại câu thương (1)” mà thôi, chắc chắn không thể cứu vãn được. Vì vậy mà mấy ngày nay tôi ăn không ngon, ngủ không yên, mắt càng lúc càng thâm quằng...” Nói đến đó, Vu Nữ Trần liền đưa tay lên sờ sờ mắt mình như thể vẫn còn sợ hãi vậy. Đôi mắt nàng rất đẹp, hai mắt to, tròn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-khai-doan/721563/quyen-2-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.