Một loại cảm giác mông lung nửa mơ nửa tỉnh khó có thể hình dung, Bùi Kiêu rõ ràng có thể cảm giác được, nhưng lại không thể nào động đậy, loại cảm giác này quả thực làm hắn muốn phát điên, không biết bao lâu sau, phía trước mắt hắn dần sáng lên, rốt cuộc thoát ra khỏi vòng xoáy, bịch~ một tiếng, hắn đã té xuống đất, đồng thời hộ tống hắn té xuống còn có ông lão vẫn đang chụp bả vai của hắn. 
Thừa dịp tay của ông lão hơi lỏng ra khi ngã xuống, Bùi Kiêu rốt cuộc thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn, sau đó bật người một cái đứng dậy, khi hắn nhìn lên phía trên, vòng xoáy đã trở nên rất nhỏ, không đợi hắn kịp phản ứng gì, toàn bộ vòng xoáy đã triệt để biến mất, chỉ để lại mấy trăm người đang nằm dưới đất không ngừng rên rỉ. 
Lúc này Bùi Kiêu cảm thấy phần vai của mình vô cùng đau đớn, loại thống khổ này không giống như loại đau từng cơn khi da thịt bị xé rách, mà là một thống khổ kéo dài không dứt, một lúc sau, loại thống khổ này mới từ từ giảm bớt, may mà không phải là thống khổ kéo dài mãi mãi, bằng không mà nói, hắn thật sự là nguyện ý hồn phi phách tán luôn còn hơn, đến lúc này, hắn mới phục hồi tinh thần nhìn về bốn phía xung quanh, xem xem đây rốt cuộc là nơi nào… 
Đây là một vùng bình nguyên hoang vu, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, mặt đất màu đỏ sậm, nơi nơi đều là đất đai khô cằn nứt nẻ, rộng lớn vô biên, bất quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-khai-doan/257454/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.