Chương trước
Chương sau
Một loại cảm giác mông lung nửa mơ nửa tỉnh khó có thể hình dung, Bùi Kiêu rõ ràng có thể cảm giác được, nhưng lại không thể nào động đậy, loại cảm giác này quả thực làm hắn muốn phát điên, không biết bao lâu sau, phía trước mắt hắn dần sáng lên, rốt cuộc thoát ra khỏi vòng xoáy, bịch~ một tiếng, hắn đã té xuống đất, đồng thời hộ tống hắn té xuống còn có ông lão vẫn đang chụp bả vai của hắn.
Thừa dịp tay của ông lão hơi lỏng ra khi ngã xuống, Bùi Kiêu rốt cuộc thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn, sau đó bật người một cái đứng dậy, khi hắn nhìn lên phía trên, vòng xoáy đã trở nên rất nhỏ, không đợi hắn kịp phản ứng gì, toàn bộ vòng xoáy đã triệt để biến mất, chỉ để lại mấy trăm người đang nằm dưới đất không ngừng rên rỉ.
Lúc này Bùi Kiêu cảm thấy phần vai của mình vô cùng đau đớn, loại thống khổ này không giống như loại đau từng cơn khi da thịt bị xé rách, mà là một thống khổ kéo dài không dứt, một lúc sau, loại thống khổ này mới từ từ giảm bớt, may mà không phải là thống khổ kéo dài mãi mãi, bằng không mà nói, hắn thật sự là nguyện ý hồn phi phách tán luôn còn hơn, đến lúc này, hắn mới phục hồi tinh thần nhìn về bốn phía xung quanh, xem xem đây rốt cuộc là nơi nào…
Đây là một vùng bình nguyên hoang vu, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, mặt đất màu đỏ sậm, nơi nơi đều là đất đai khô cằn nứt nẻ, rộng lớn vô biên, bất quá tại một chỗ cực xa xôi, mặt đất giống như bỗng nhiên biến mất, chỉ có một mảng hư không tối đen, tình cảnh như vậy thật sự là khó có thể tưởng tượng, giống như thuyết trái đất hình đĩa thời xa xưa vậy, đi tới mép đĩa sẽ lập tức rơi xuống.
Bùi Kiêu lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, toàn bộ bầu trời mang một loại màu sắc u ám, mây đen xám xịt vần vũ, căn bản là không thể xuyên qua tầng mây nhìn thấy mặt trời. Thậm chí hắn còn nghi ngờ thế giới này không có mặt trời, tình cảnh bốn phía thật sự là cực kỳ giống Địa Ngục, tại nơi tối tăm u ám như vậy sẽ có thể có mặt trời sao?
- Nơi này đến cùng là nơi nào…
Giờ phút này Bùi Kiêu thật sự cảm thấy vô cùng mờ mịt, đột nhiên từ nhân thế bị cuốn đến nơi này, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ mình vừa xuyên việt giống như trong tiểu thuyết, cái gọi là xuyên việt cũng không quỷ dị như vậy a, một lần duy nhất liền xuyên việt mấy trăm người, những người này rõ ràng chính là những linh hồn mới chết ngày hôm nay tại Thượng Hải, quả nhiên là như suy nghĩ lúc trước của hắn, toàn bộ linh hồn đều sẽ bị đưa về thế giới bên kia, không tích lũy tại thế giới hiện thực.
- Nói một cách khác, nơi này là địa phủ? Hoặc là Địa Ngục?
Nếu như nơi này là địa phủ, như vậy số lượng linh hồn tại đây khẳng định ít nhất phải có vài tỷ thậm chí còn nhiều hơn, chung quy mỗi phút giây trên thế giới đều sẽ có người chết, nếu như không ngừng tích lũy, số lượng linh hồn tại đây nói không chừng còn nhiều hơn so với nhân số thế giới hiện thực... Nhưng mà rất kỳ quái là, nếu như linh hồn liên tục tích lũy suốt không biết bao nhiêu năm, vì sao địa phủ còn có thể hoang vắng như thế này chứ?
Trong lòng Bùi Kiêu cảm thấy vô cùng kỳ quái, còn cả hoảng sợ, dự cảm không ổn ngày càng rõ rệt, mà khi hắn nhìn về bốn phía một lần nữa, quả nhiên thấy ở phía xa xuất hiện mười mấy chấm đen, hơn nữa những chấm đen này còn đang dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía mọi người, phía sau không ngừng cuộn lên từng lớp bụi mù, có thể thấy tốc độ hướng đến rất nhanh. Vừa phát hiện mười mấy chấm đen này, Bùi Kiêu lập tức liền tập trung toàn bộ lực chú ý về hướng đó, dự cảm nói cho hắn biết thứ đang đến vô cùng nguy hiểm, dần dần, hắn rốt cuộc nhìn rõ mười mấy chấm đen này rốt cuộc là thứ gì... Đúng vậy, đó là hơn mười con sói lớn toàn thân đen tuyền cao đến mấy mét!
Hai mắt Bùi Kiêu liền co rụt lại, lập tức nhìn kỹ địa hình xung quanh, khu vực bình nguyên này tuy rất hoang vắng, thế nhưng lại có một số khối đá dựng đứng cao mấy mét, sau khi nhìn trái nhìn phải một chút, hắn liền chạy hết tốc lực về phía một khối cách vị trí hiện tại hơn trăm mét, sau lưng hắn, mấy trăm linh hồn còn lại vẫn đang nằm lăn trên mặt đất, cũng có một số linh hồn run run đứng lên, chỉ là những linh hồn này thoạt nhìn đều đã không còn giống nhân loại, người cao nhất trong đám đạt tới gần ba mét, có linh hồn vẫn hai tay hai chân như cũ, nhưng mà bên ngoài thân thể lại xuất hiện một lớp vảy bò sát, có mười mấy người ngay cả mặt mũi cũng đã phát sinh biến hóa, tuy rằng không đến mức vặn vẹo đảo lộn vị trí gì, nhưng thật sự mà nói cũng đã có chút hung tợn dọa người rồi.
Giờ phút này Bùi Kiêu thật sự là không dám tin tưởng bất kỳ ai, cho nên hắn mới không chút nghĩ ngợi liền chạy vọt về phía mấy khối đá lớn, vừa chạy đến gần hắn lập tức tìm kiếm, không ngừng lấy tay dò tìm những chỗ trống rỗng dưới mấy khối đá, có điều những khối đá này vô cùng nặng, ép chặt vào mặt đất, lại hoàn toàn không có khe hở nào để hắn chui vào, Bùi Kiêu càng lúc càng cảm thấy gấp rút không thể tả, đến độ muốn toát hết mồ hôi... Nhưng mà rất đáng tiếc, hiện tại hắn đã là linh hồn thể, sao có khả năng toát mồ hôi nữa, chỉ là tinh thần càng lúc càng nôn nóng.
- Tỉnh táo, tỉnh táo!
Bùi Kiêu bỗng nhiên đứng bất động, hít mấy hơi thật sâu, mạnh mẽ áp chế nội tâm nôn nóng cùng sợ hãi xuống, cho đến khi cảm xúc đã hơi chút ổn định lại, lúc này hắn mới tìm một khối đá lớn khác chạy tới, hi vọng ở đó có chỗ nào có thể ẩn nấp. Mười mấy chấm đen đằng xa đã càng lúc càng gần, bóng dáng những con sói đen to lớn cũng càng lúc càng rõ rệt, chỉ còn cách mọi người khoảng vài kilomet, mà lúc này Bùi Kiêu vừa mới chạy đến chỗ một khối đá khác, với tốc độ nhanh như gió của bầy quái vật đang đến, nếu như dưới khối đá lớn này cũng không có chỗ nào để tránh né, như vậy hắn sẽ không còn đủ thời gian để tìm một chỗ khác nữa...
Bùi Kiêu chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, tuy đã là linh hồn thể, nhưng lồng ngực vẫn nhảy lên kịch liệt như cũ, không biết ở đó vẫn là trái tim hay là bộ phận gì khác, Bùi Kiêu liều mạng áp chế nỗi sợ trong nội tâm, đồng thời nằm áp xuống đất không ngừng tìm kiếm, rốt cuộc, tay hắn phát hiện thấy một khe hở rất nhỏ tại chỗ khối đá tiếp giáp với mặt đất, bất chấp khe hở này có thể chui vừa hay không, hắn liền vội vàng thò hai chân xuống, cố gắng chui sâu xuống dưới, mặc cho góc cạnh sắc nhọn của khối đá xé rách cơ thể, chỉ cắn chặt răng chịu đựng nỗi đau đớn thống khổ do linh hồn bị xé rách, đồng thời dùng tay ra sức đào lên một đống bùn đất, chặn lối vào khe hở lại một nửa, khi hắn vừa làm xong, một con chó đen to lớn đã nhảy vào trong đám người trên mặt đất.
Những con sói lớn này toàn thân một màu đen, mỗi sợi lông đều dựng thẳng lên như cương châm, thân hình lớn đến mức khủng bố, độ cao từ ba đến bốn mét, độ dài từ đầu đến đuôi hơn mười mét, quả thực có thể so được với khủng long, một con người đứng trước mặt đám quái vật này thật sự là nhỏ bé đến mức đáng thương, hơn nữa điểm khiến cho toàn thân Bùi Kiêu càng cảm thấy lạnh lẽo là đầu của đám quái thú này không phải đầu sói, mà là đầu người! Chỉ là đầu của chúng lớn gấp mấy lần so với người bình thường, mắt tỏa ra sắc xanh, miệng cũng xuất hiện biến dị, mọc ra vô số răng nanh dài nhọn, giống như của hổ răng kiếm, nhưng mà hổ răng kiếm bất quá cũng chỉ có hai chiếc răng nanh dài hai bên, mà trong miệng đám quái thú này lại có đến mấy chục cả trăm cái, từng chiếc đều sáng lóe như dao.
Thêm một con sói đầu người nhảy vào, cúi đầu cắn một cái, roạt một tiếng, ba linh hồn dưới chân đều bị nó cắn giữa hai hàm răng, ba linh hồn này vốn đang có chút ngây ngây dại dại, nhưng khi bị hàm răng dài nhọn cắn xé, đều lớn tiếng gào thét, âm thanh đau đớn sợ hãi vang vọng, chỉ là con quái vật này căn bản không biết dừng lại là gì, không ngừng cắn xé, sau một lát đã nuốt ba người vào bụng. Sau khi linh hồn bị xé rách không có máu bắn ra, chỉ xuất hiện một vài điểm sáng lớn cùng mấy tia khí tức đen tối, con sói đầu người này giống như đang hưởng thụ, hút toàn bộ những điểm sáng cùng những tia khí tức màu đen vào trong miệng, tiếp đó cào tới một cái, đè hơn mười linh hồn xung quanh xuống đất, rồi lại tiếp tục cắn nuốt.
Sau khi bị những tia khí tức đen tối xâm nhập vào cơ thể, những linh hồn này đều đã phát sinh biến dị càng lúc càng rõ rệt, cao lớn cường tráng không còn giống như nhân loại, nhưng mà cho dù không giống nhân loại đến mức nào, cũng không thể so sánh với hơn mười con sói đầu người trước mặt, đây mà còn là sói cái gì chứ, rõ ràng là quái thú thời viễn cổ Hồng Hoang mới đúng, nhẹ nhàng cào một cái liền phá ra một hố sâu mấy mét trên mặt đất, cắn một cái liền nuốt vào mấy linh hồn, nhai một cái liền xé những linh hồn trong miệng thành mảnh nhỏ, đừng nói là linh hồn nhân loại, cho dù là xe tăng đi nữa, trước mặt đám quái thú này phỏng chừng cũng không khác một tờ giấy là bao, chỉ trong vòng mười mấy giây, toàn bộ những linh hồn dưới đất đã bị ăn sạch sẽ, mà Bùi Kiêu cũng cảm thấy thân thể đám sói đầu người dường như lớn hơn trước một ít, giờ phút này hắn chỉ cố gắng nín thở, hết sức chăm chú nhìn về hướng đám quái vật này.
Bùi Kiêu cũng không biết khứu giác của bọn chúng có linh mẫn hay không, cũng không biết linh hồn thể có thể bị ngửi thấy hay không, nhưng mà hắn biết, chỉ cần bị đám quái vật này phát hiện, như vậy cái chờ đợi hắn chính là tử vong... Không phải là tử vong xong biến thành linh hồn, mà là chân chính tử vong, cả tư tưởng ý thức cùng linh hồn đều tan biến!
May mà những lo lắng của Bùi Kiêu rốt cuộc cũng không trở thành sự thật, sau khi ăn sạch sẽ những linh hồn tại hiện trường, đám quái thú này chỉ ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng một trận, sau đó nhanh chóng chạy về phía xa, không hề phát hiện ra Bùi Kiêu đang trốn dưới khối đá. Tuy vậy Bùi Kiêu vẫn không dám nhúc nhích một chút nào, cứ như vậy trốn trong khe hở, ba bốn tiếng sau mới vô cùng cẩn thận chui lên, lúc này hắn mới nhìn kỹ lại thân thể mình, khi liều mạng chui xuống khe hở nhỏ lúc trước, phần bụng hắn rõ ràng đã bị góc cạnh sắc nhọn của khối đá xé rách, nếu là người bình thường mà nói, vết rách như vậy đã đủ để nhìn thấy nội tạng, nhưng lúc này Bùi Kiêu lại chỉ có thể thấy những điểm sáng lốm đốm trong bụng, hơn nữa theo những điểm sáng này tích tụ lại, thân thể hắn bắt đầu dần dần phục hồi như cũ, trở về hoàn chỉnh không hề sứt mẻ.
Bùi Kiêu sờ thân thể mình một chút sau đó nhìn về mặt đất phía xa, ở đó vốn là mấy trăm linh hồn cùng rơi xuống với hắn, giờ phút này đều đã biến thành thức ăn cho quái vật, sau một hồi cắn xé giết chóc như vậy một chút vết máu cũng không tìm thấy, giống như tất cả những chuyện vừa rồi đều do hắn tưởng tượng ra, nhưng mà cảm giác đau đớn khi linh hồn bị xé rách truyền đến nói cho hắn biết, những chuyện vừa rồi là chân thật , mấy trăm linh hồn đã bị ăn sạch sẽ, hiện tại hắn vẫn đang ở trong thế giới của đám quái vật này, tùy thời đều có thể bị cắn nuốt sau đó thật sự tan biến.
- Ai, nơi này thật sự là Địa Ngục sao? Khó trách, có loại quái vật như vậy tồn tại, cho dù có bao nhiêu linh hồn bị đưa đến đi chăng nữa, đều sẽ bị cắn nuốt không còn một mống, sao còn có thể có văn minh cái gì?
Bùi Kiêu thì thào mấy câu, khi nói tới đây hắn cảm thấy trong lòng chỉ còn là một mảng lạnh lẽo, vốn còn định cố gắng phấn đấu sau khi đến thế giới bên kia, tích cóp tài sản xây dựng cơ nghiệp, đợi khi cha mẹ qua đời có thể lập tức phụng dưỡng, ai ngờ hiện thực lại tàn khốc như vậy, tuy rằng sau khi con người chết đi quả thật có linh hồn tồn tại, nhưng mà lại phải rơi xuống Địa Ngục khủng bố như thế này, thật sự là sinh tử khó nói... Hắn không tin mấy trăm linh hồn vừa rồi tất cả đều là kẻ tàn bạo độc ác, những người đó đều chỉ là dân chúng phổ thông tại Thượng Hải mà thôi, trong lòng có thiện cũng có ác, nhân tâm sao có thể có thuần túy thiện cùng ác? Tất cả đều rơi vào Địa Ngục, tất cả đều bị quái vật cắn nuốt... Có thể thấy, thế giới này hẳn là nơi tất cả linh hồn quy tụ, bất kể là thiện hay là ác, hơn nữa cũng không có cái gọi là Thiên Đường!
Mặc kệ như thế nào, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía trước, dù sao cũng không thể nào cả đời trốn chui trốn nhủi trong khe đá này. Tuy hiện tại đã là linh hồn thể, không biết có thể đói khát hay không, thế nhưng dù sao hắn cũng là một con người, không có khả năng hóa thành tượng đá ở lại đây trăm năm, như vậy cho dù còn sống cũng tương đương với đã chết.
- Vạn vật đều có một đường sinh cơ, không thể nào vừa tiến vào Địa Ngục liền nhất định sẽ bị quái vật ăn sống nuốt tươi như vậy chứ?
Bùi Kiêu vừa đi vừa nghĩ cách thăm dò thế giới này một chút, biết đâu thế giới này cũng giống như dị giới trong những tiểu thuyết, có nhân loại tập trung cùng một chỗ, lợi dụng nhiều phương pháp đối kháng với các loại quái thú, nói không chừng bình nguyên hoang vu này chính là tuyệt địa tử địa, chỉ do vận khí của hắn không tốt, rơi xuống trúng khu vực nguy hiểm, nói không chừng thế giới này vẫn còn có những chỗ rất tốt đẹp...
Cứ như vậy, phảng phất như là tự mình lừa mình, Bùi Kiêu bắt đầu cẩn thận thăm dò bình nguyên hoang vu, bởi vì đã biết đến sự tồn tại của đám sói đầu người khổng lồ, cho nên mỗi phút giây hắn đều duy trì chú ý cùng cẩn thận, chỉ là không biết vì sao, sau khi vừa tiến vào thế giới này, năng lực phiêu du lơ lửng của linh hồn thể bỗng dưng biến mất, trở nên giống như người thường bình thường, chỉ có thể đi trên mặt đất, hơn nữa đụng chạm vào đất đá nham thạch các loại đều có cảm giác giống như vẫn còn nhục thể, dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào thị lực liên tục thăm dò bốn phía, mỗi thời mỗi khắc đều giống như con thỏ, bất kỳ động tĩnh nào dù lớn hay nhỏ đều đủ để khiến hắn kinh hãi.
Cứ như vậy, liên tục đi tới, vừa đi vừa cảnh giác, hơn mười tiếng đồng hồ sau, Bùi Kiêu đã đi được hơn trăm kilomet, dọc đường đi tới ngay cả một con quái vật hắn cũng chưa từng thấy, trên bình nguyên rộng lớn, số lượng quái vật như vậy thật sự là thưa thớt, sau một quãng đường như vậy mới khiến cho trong lòng hắn cảm thấy yên ổn một chút.
Trở thành linh hồn thể, liên tục đi cả trăm kilomet, hắn chưa từng cảm thấy khát nước hay là đói bụng, thậm chí ngay cả thể lực cũng vẫn duy trì hoàn hảo, chỉ không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy khí lực của mình dường như nhỏ đi một ít... Cứ coi như là ảo giác đi, Bùi Kiêu an ủi như thế với bản thân, nhưng mà trong lòng lại sinh ra dự cảm bất hảo.
- Năng lượng bảo toàn, chỉ sợ ngay cả linh hồn thể cũng là như vậy, nghe nói từng có người ở nước ngoài làm một thực nghiệm, đặt người sắp chết vào trong một hộp kín được phong bế hoàn toàn, trong nháy mắt khi người đó chết, khối lượng quả thật giảm bớt một chút, phần khối lượng này chính là sức nặng của linh hồn. Mà hiện tại, linh hồn của ta đã đi một đoạn đường dài như vậy, không hề khát nước, không cảm thấy đói, thậm chí không hề mệt nhọc, vậy năng lượng tiêu hao trong khi ta đi đến từ đâu? Chẳng lẽ là do chính linh hồn ta tạo thành sao? Nếu như vậy, cứ tiếp tục đi tới, sớm muộn cũng sẽ có ngày hoàn toàn tan thành mây khói…
Trong lòng Bùi Kiêu thật sự là có chút lo âu, trên thực tế, từ lúc đến Địa Ngục hắn vẫn luôn mang theo lo âu trong lòng, con kiến còn muốn sống tạm bợ, người vốn mang theo niệm tưởng như hắn lại càng không muốn chết, hắn muốn trở về gặp mặt thân nhân một lần...
Mang theo chấp niệm như vậy, Bùi Kiêu đi về hướng khu vực tối đen ở phía xa, muốn xem xem ở đó đến cùng là như thế nào, chung quy bình nguyên hoang vu này quả thực lớn đến mức khoa trương, nếu hắn tiếp tục đi bộ thăm dò xung quanh, có thể đi liên tục vài năm cũng chưa hết, nếu như đi mấy chục tiếng liên tục sẽ làm khí lực yếu đi một ít, như vậy sau nhiều nhất nửa năm hắn sẽ hoàn toàn tan biến, một chút ý thức cũng không còn, cho nên hy vọng duy nhất trước mắt cũng chỉ có khu vực hư không tối đen.
Tuy rằng mắt nhìn về phía xa thật sự có thể nhìn thấy được khu vực hư không đen tối, nhưng khi đi Bùi Kiêu mới phát hiện con đường này quá mức xa xôi, đi liên tục một mạch ít nhất hai ba trăm tiếng đồng hồ vẫn chưa tới, sau đó lại tiếp tục đi đến mức rốt cuộc hắn cũng không thể tính toán được thời gian đã qua bao lâu, thậm chí ngay cả bốn phía có thể xuất hiện quái vật hay không cũng đã quên, dọc đường đi tới như vậy, khí lực của hắn cũng đã càng ngày càng nhỏ, so với khi mới rơi xuống thế giới này, ít nhất đã nhỏ đi khoảng một nửa, có thể thấy linh hồn hắn quả thật đang dần dần trở nên yếu nhược.
Giờ phút này hắn đã đi được một nửa lộ trình, ước chừng còn phải đi thêm bốn năm trăm tiếng đồng hồ nữa mới có thể tới, trong khi Bùi Kiêu vừa bước về phía trước vừa tính toán mức độ suy yếu của mình, bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến một loại cảm giác có nguy hiểm đang tới gần, khiến tim đập thình thịch, làm hắn liền mãnh liệt quay đầu nhìn về phía sau.
Tại một chỗ rất xa trên bầu trời, có một chấm đen rất nhỏ tồn tại, nếu không phải hiện tại đã là linh hồn thể, tầm mắt xa hơn nhiều so với nhân loại bình thường, Bùi Kiêu cũng không thể nhìn đến chỗ xa xôi như vậy, tuy tạm thời còn chưa rõ chấm đen này đến cùng là cái gì, nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng lại không có khả năng gạt hắn, từ sau khi trở thành linh hồn thể, trực giác của hắn trở nên rất nhạy bén, đây có lẽ là ưu thế đặc biệt của linh hồn thể, sau khi thoát ly khỏi trói buộc của thân xác, ý chí cùng linh hồn đều được giải phóng, vì vậy giác quan thứ sáu càng trở nên mạnh mẽ.
Mắt thấy chấm đen quả thật đang bay hướng về vị trí của mình, Bùi Kiêu lại bắt đầu vội vàng tìm kiếm những khối đá lớn, nhưng sau khi nhìn một vòng xung quanh, hắn càng lúc càng cảm thấy tuyệt vọng, xung quanh đừng nói đến đá lớn đá nhỏ cái gì, cho dù chỉ là một hòn đá bằng nắm tay cũng tìm không thấy, khối đá ở gần hắn nhất cũng phải cách hơn vài kilomet, dùng tốc độ của hắn chạy về hướng đó, chỉ sợ vừa chạy được mấy trăm mét liền sẽ bị con quái vật đang bay kia cắp đi, chung quy con quái vật này biết bay, tốc độ dĩ nhiên là nhanh hơn so với đám sói đầu người chạy bằng bốn chân, sau mấy giây, Bùi Kiêu đã mơ hồ nhìn thấy được thân hình con quái thú đang bay đến, rõ ràng chính là một con quái điểu đầu người.
Bùi Kiêu kêu lên một tiếng, không còn cách nào, tuy rằng biết dựa vào tốc độ cho dù thế nào cũng không thể kịp chạy đến chỗ khối đá phía xa, nhưng hắn vẫn liều mạng chạy tới, hoàn toàn thật sự liều mạng, không trốn thì chỉ có chết, chạy trốn may ra còn có nửa điểm sinh cơ, mà trong lúc đang chạy, Bùi Kiêu lại cảm thấy nóng nóng trên lưng, hắn liền biết đây hẳn là do con quái điểu đầu người kia đang theo dõi mình.
- Mẹ, thường nghe người ta nói những người tập luyện võ thuật, tu luyện thân thể hàng chục năm có thể cảm thấy được người sau lưng chú ý đến mình, không ngờ sau khi ta biến thành linh hồn thể cũng có năng lực như vậy... Chỉ là, ta thà rằng không có năng lực như vậy, còn hơn là có nhưng lại bị quái điểu đuổi theo!
Bùi Kiêu càng chạy càng hoảng sợ, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, cho đến lúc chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: chạy trốn. Dưới trạng thái tập trung tinh thần cao độ trước nay chưa từng có, lòng bàn chân hắn dần dần hiện ra một tầng lôi điện, theo lôi điện xuất hiện, tốc độ chạy của Bùi Kiêu cũng trở nên càng lúc càng nhanh, sau đó phảng phất giống như một bóng đen chạy thẳng ra hơn mấy ngàn mét, một đoạn đường dài đến mấy kilomet chỉ tốn hơn mười giây, khi đã dựa lưng vào khối đá lớn quay đầu lại nhìn về phía sau, lúc này hắn mới phát hiện mình vừa chạy hết quãng đường dài như vậy, mà chấm đen trên bầu trời mới chỉ lớn hơn lúc trước một chút, vẫn còn cách hắn khoảng tầm bảy tám kilomet.
- Từ lúc nào ta chạy nhanh như vậy? So với chim bay còn nhanh hơn...
Thấy mình không ngờ đã chạy tới đích an toàn, Bùi Kiêu thật sự là vừa mừng vừa sợ, hắn lập tức không chậm trễ tìm kiếm khe hở xung quanh, muốn tìm một khe hở có thể chui xuống, nhưng mà càng vội vàng càng dễ phạm sai lầm, trong khi thăm dò những khối đá lớn, chợt bàn tay của hắn lọt vào một khe hở nhỏ, mắc kẹt tại đó, khi hắn rất vất vả mới rút ra được thì một cơn gió mạnh sau lưng đã truyền tới, khiến Bùi Kiêu căn bản không kịp quay đầu lại nhìn, chỉ có thể dựa vào trực giác lăn một vòng, tiếp đó chân trái hắn bị xé rách, đứt rời từ đầu gối trở xuống, đau đớn thống khổ kịch liệt lập tức truyền đến. Quái điểu đầu người đã từ trên trời lao thẳng xuống, xòe ra những móng vuốt sắc nhọn, nếu không phải Bùi Kiêu tránh né nhanh, có thể đã bị xé thành mảnh nhỏ, chỉ không biết là may hay không may, tuy tránh được cú vồ chết người của quái điểu nhưng hắn vẫn bị xé đứt một chân. Không chụp trúng Bùi Kiêu, móng vuốt nó đâm trúng tảng đá, ầm~ một tiếng, tảng đá liền bị phá nát, đây chính là khối đá lớn đến mấy chục mét, dưới một cú đâm duy nhất đã bị vỡ mất hơn một nửa, đá vụn lập tức ào ào rơi xuống, đè lên Bùi Kiêu đang nằm lăn trên mặt đất, khiến hắn không thể động đậy.
Cho đến lúc này, Bùi Kiêu mới nhìn thấy rõ ràng hình dạng con quái điểu trước mặt, chiều cao đạt tới bảy tám mét, nếu như mở rộng cánh ra ước chừng gần hai mươi mét, so với đám sói đầu người còn khủng bố cùng dữ tợn hơn, khuôn mặt nó thoạt nhìn có vẻ như là của nữ nhân, chỉ là diện mạo vặn vẹo dữ tợn khủng khiếp, chỉ nhìn một chút đã khiến cho nội tâm kinh hãi, không chỉ như vậy, trong miệng nó còn đang không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn, giống như khi dùng kim loại cọ xát với thủy tinh, khiến Bùi Kiêu nghe thấy mà muốn nứt màng nhĩ... Cho dù hiện tại hắn chỉ là linh hồn thể.
Tiếp đó quái điểu ngậm phần chân trái của Bùi Kiêu vào trong miệng, chân hắn lập tức hóa thành những điểm sáng dần tan biến, mà dường như nó còn chưa thỏa mãn, lại rít lên một tiếng, sau đó không dùng móng vuốt chỉ há to miệng cúi xuống, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Bùi Kiêu, cái miệng to lớn đỏ lòm như chậu máu càng lúc càng đến gần khiến chút ý thức cuối cùng trong đáy lòng hắn cũng hoàn toàn tiêu tán, chỉ run rẩy kịch liệt, trong lòng tràn ngập sợ hãi, còn có từng dòng hồi ức xuất hiện...
Người ta nói một người trước khi chết, quá khứ sẽ tái hiện, nhưng mà cái chết của Bùi Kiêu đến cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã bị điện cao thế đốt cháy thành than, thật không ngờ lúc chết hắn lại không gặp được hồi ức, mà sau khi đã chết trở thành linh hồn thể mới gặp. Lúc này trong đầu Bùi Kiêu dần hiện lên những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, từ lúc sinh ra, đến khi còn nhỏ bày những trò nghịch ngợm, lại đến sủng nịnh sau khi muội muội ra đời, cuối cùng là chậm rãi trở nên trầm ổn... Dung mạo của cha mẹ, còn có tiếng cười ngọt ngào của muội muội...
Từng cảnh tượng không ngừng tái hiện, mà càng nhớ lại những hồi ức lúc xưa, Bùi Kiêu lại càng không muốn chết, hắn muốn tiếp tục sống, muốn phụng dưỡng cha mẹ, muốn nhìn muội muội lớn lên, những chuyện muốn làm còn rất nhiều, cứ như vậy chết đi... Hắn không cam tâm!
- Không!... Ta không muốn chết!
Bùi Kiêu nhìn khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của quái điểu càng lúc càng đến gần, thậm chí đã có thể nhìn thấy rõ từng chiếc răng nanh sắc bén, chỉ còn cách hắn có vài tấc, những hồi ức lúc xưa đột nhiên biến mất, đồng dạng nỗi sợ hãi trong lòng cũng biến mất, giờ phút này ý niệm duy nhất từ tận đáy lòng hắn là hai chữ sống sót!
Bùi Kiêu theo bản năng chụm hai tay lại, đâm vào miệng con quái điểu mặt người khổng lồ, mà giữa hai lòng bàn tay của hắn, lôi điện chợt lóe lên, một đạo lôi điện mấy mét bắn thẳng vào trong cơ thể quái điểu, tiếp đó phần thân sau của nó liền bị nổ nát vụn, trong nháy mắt như vậy quái điểu cũng không kịp có phản ứng gì, chỉ theo bản năng ngậm chặt miệng lại, roạt~ một tiếng, hai tay của Bùi Kiêu đang đâm vào miệng nó đều bị cắn đứt, linh hồn bị xé rách đau đớn thống khổ kịch liệt khiến Bùi Kiêu rốt cuộc không chịu nổi, hắn chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối đen, sau đó lập tức hôn mê.
Một lúc sau, Bùi Kiêu cảm thấy cảm giác toàn thân rất kỳ quái, rõ ràng một phần chân trái cùng hai tay đều đã đứt rời, hẳn phải đau đớn thống khổ vô cùng, nhưng lúc này toàn thân hắn lại giống như đang ngâm trong nước ấm, rất thư thái thoải mái. Bùi Kiêu liền mở mắt đứng dậy, mà lọt vào trong tầm mắt hắn là con quái điểu không biết đã chết từ lúc nào, chỉ còn lại thi thể vẫn như cũ nằm trước mặt, tuy nửa người trước hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng phần thân sau đã hoàn toàn tan nát.
Sau khi thấy rõ hiện trường trước mắt Bùi Kiêu mới cảm thấy yên ổn một chút, tuy vậy hắn vẫn cảnh giác nhìn về bốn phía, sợ lại gặp trúng một quái vật khác, may mà vận khí của hắn cũng không đến nỗi quá tệ, xung quanh đều chỉ có bình nguyên hoang vu khô cằn nứt nẻ, ngoài ra không có điểm dị thường nào. Thấy vậy, hắn lại xoay người đến gần quái điểu vài bước, muốn nhìn kỹ xem xem thân thể con quái điểu này được cấu tạo từ cái gì.
- Hả? Chân trái của ta không phải đã bị đứt rời sao? Còn có hai tay cũng đã...
Bùi Kiêu bước tới vài bước, sau đó mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần, nhớ lại lúc trước hai tay cùng một phần chân trái đều đã bị xé rách, không ngờ hiện tại lại đã khôi phục hoàn hảo, càng làm cho hắn ngạc nhiên là, giờ phút này toàn thân hắn tràn ngập lực lượng, giống như một kiện tướng thể thao vừa ăn no ngủ đủ. Trong khi Bùi Kiêu đang kinh ngạc, bỗng nhiên từ thi thể quái điểu lại bốc lên vô số điểm sáng, mà khi những điểm sáng này thoát ra, một bộ phận trên thi thể nó liền tiêu tán, hóa ra con quái điểu mặt người này cũng do những điểm sáng tạo thành.
Trong lòng Bùi Kiêu chợt động, hắn lập tức nghĩ đến một khả năng... Đó là thế giới này cũng tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, mà năng lượng... hẳn chính là những điểm sáng xuất hiện khi linh hồn tiêu tán hoặc bị xé rách, nếu không thì vì sao con quái điểu này, cùng với mười mấy con sói đầu người lại tập kích những linh hồn nhân loại chứ? Hẳn là chúng nó muốn lấy được những điểm sáng trong linh hồn thể, có lẽ… đó chính là nguồn năng lượng của thế giới này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.