Xích Thạch Thành không còn là một tòa thành của nhân loại hay ma tộc nữa. Nó đã biến thành một tế đàn khổng lồ.
Tại trung tâm thành phố, nơi từng là quảng trường diễn ra những cuộc hành quyết đẫm máu, một tòa tháp đen kịt đang vươn lên chọc thủng tầng mây. Nó không được xây bằng đá, cũng không phải bằng kim loại. Nó được xây bằng xương cốt và thịt nát của hàng triệu sinh linh đã ngã xuống trong cuộc chiến thống nhất Ma Vực.
Nguyên Phàm gọi nó là Tháp Hư Vô.
Những bộ xương trắng hếu được nén chặt lại, kết dính bằng một loại keo đen đặc được chiết xuất từ máu của các tu sĩ cấp cao. Tòa tháp tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc, nhưng đồng thời cũng phát ra một loại uy áp tâm linh khiến bất kỳ kẻ nào nhìn vào cũng cảm thấy buồn nôn và sợ hãi. Trên thân tháp, vô số phù văn màu đỏ máu chớp tắt liên hồi, như nhịp đập của một trái tim khổng lồ đang hấp hối.
Nguyên Phàm đứng trên đỉnh tháp. Gió ở độ cao này rít gào như quỷ khóc, mang theo cái lạnh thấu xương của tầng khí quyển thượng tầng. Hắn mặc bộ hắc bào rộng thùng thình, mái tóc trắng bay loạn xạ, che khuất một phần khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn nhìn lên bầu trời. Đối với người thường, đó là bầu trời xanh ngắt, mây trắng lững lờ trôi, tượng trưng cho tự do và hy vọng. Nhưng trong mắt Nguyên Phàm, đặc biệt là qua con mắt Thôn Phệ Thiên Phạt trên trán, hắn nhìn thấy một sự thật khác.
Đó là một cái lồng.
Bầu trời xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/5059077/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.