Vân Tiêu Tông đã thay đổi.
Nếu như trước đây, tông môn này là một nơi tràn ngập tiên khí, với những đám mây trắng lững lờ trôi quanh các đỉnh núi xanh biếc, tiếng chuông ngân vang vọng mỗi sớm mai, thì giờ đây, tất cả đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù ảm đạm, nặng nề. Những đệ tử đi lại trong tông môn không còn vẻ ung dung tự tại, ánh mắt họ cúi gằm, bước chân vội vã, mang theo sự sợ hãi và phục tùng tuyệt đối.
Sâu bên trong cấm địa phía sau núi, nơi từng là nơi bế quan thanh tịnh của Tông chủ Vân Thiên Hành, nay đã biến thành một cái lò luyện khổng lồ. Nhiệt độ ở đây cao đến mức đá cũng phải nứt toác, không khí bị đốt cháy vặn vẹo, nhưng kỳ lạ thay, không hề có một ngọn lửa nào được nhìn thấy. Đó là sức nóng tỏa ra từ huyết khí, từ sự ma sát của những luồng năng lượng hỗn loạn đang bị cưỡng ép dung hợp.
Nguyên Phàm ngồi ở trung tâm của cái lò luyện vô hình đó. Hắn không mặc áo, để lộ cơ thể gầy gò nhưng săn chắc đến từng thớ thịt. Làn da của hắn trắng bệch, gần như trong suốt, có thể nhìn thấy lờ mờ những mạch máu màu đen kịt đang đập thình thịch bên dưới, vận chuyển một thứ chất lỏng không phải máu người, mà là dịch thể Hư Vô hòa quyện với tinh hoa của Thôn Thiên Thú.
Trên trán hắn, con mắt thứ ba Thôn Phệ Chi Nhãn khép hờ, thỉnh thoảng lại hé mở một khe nhỏ, để lộ ra một luồng ánh sáng xám tro xoáy tròn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/5010211/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.