Máu của Lệ Huyết vẫn còn nóng, bốc hơi nghi ngút trên nền đất lạnh lẽo của thung lũng Huyết Lan. Mùi tanh nồng hòa quyện với hương thơm thanh khiết của Nhân Sâm Quả tạo nên một thứ không khí quỷ dị, kích thích dây thần kinh của tất cả những kẻ đang có mặt.
Nguyên Phàm đứng đó, tà áo xám tro bay phần phật trong gió núi, đôi mắt đen tuyền không tròng trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Phong. Hắn không tỏa ra sát khí ngùn ngụt như Lệ Huyết, cũng không có vẻ đạo mạo chính khí như đám đệ tử Thiên Kiếm Sơn. Hắn chỉ đứng đó, như một khoảng không trống rỗng, một cái hố đen nuốt chửng mọi ánh sáng và hy vọng xung quanh.
Diệp Phong bước lên một bước. Thanh trường kiếm sau lưng hắn tự động bay ra, lơ lửng trước ngực, phát ra tiếng ngân nga trong trẻo như rồng gầm. Hắn là Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn, là thiên tài ngàn năm có một, niềm kiêu hãnh của chính đạo. Lòng tự tôn và niềm tin vào công lý không cho phép hắn lùi bước trước cái ác, dù cái ác đó vừa thể hiện một sức mạnh áp đảo.
Ngươi tàn sát đồng đạo, thủ đoạn tàn độc, tu luyện ma công. Diệp Phong gằn từng chữ, ánh mắt sắc bén như kiếm khí. Hôm nay, Thiên Kiếm Sơn sẽ thay trời hành đạo, tru diệt ma đầu như ngươi.
Nguyên Phàm nghiêng đầu, vẻ mặt như đang nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Hắn đã nghe câu nói này quá nhiều lần trong kiếp trước, từ miệng của vô số kẻ tự xưng là chính nghĩa trước khi bị hắn hút cạn linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4915622/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.