Gã đồ tể Huyết Tông ngã xuống. Thân hình vạm vỡ như một tòa tháp thịt đổ sụp trên nền đá lạnh lẽo, tạo nên một tiếng động trầm đục, phá tan bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở của buổi tế lễ. Thanh quỷ đầu đao rơi sang một bên, lưỡi dao sắc lẻm phản chiếu ánh trăng máu nhợt nhạt, nhưng không còn dính một giọt máu nào của nạn nhân.
Sự im lặng bao trùm lấy tế đàn. Hàng trăm phàm nhân đang quỳ lạy, run rẩy chờ chết, đồng loạt ngẩng đầu lên với vẻ ngơ ngác. Đám đệ tử Huyết Tông đứng xung quanh, tay lăm lăm vũ khí, cũng chết lặng. Bọn chúng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trong mắt bọn chúng, gã đồ tể đang chuẩn bị hành hình, rồi đột nhiên ngã xuống như bị một bàn tay vô hình bóp nát linh hồn.
Giữa sự hỗn loạn tĩnh lặng đó, Nguyên Phàm chậm rãi đứng dậy.
Cơ thể này thật yếu ớt. Đó là cảm nhận đầu tiên của hắn. Tay chân gầy gò, kinh mạch tắc nghẽn, khí huyết suy nhược do bị giam cầm và bỏ đói nhiều ngày. So với thân thể Kim Đan Tầng Năm đỉnh phong, cứng như sắt thép, tràn đầy sức mạnh hủy diệt mà hắn sở hữu chỉ vài phút trước trong dòng thời gian cũ, thân xác này chẳng khác nào một chiếc lá khô mỏng manh.
Nhưng đôi mắt hắn thì khác.
Đôi mắt của thiếu niên mười sáu tuổi, vốn dĩ phải chứa đầy sự hoảng loạn và tuyệt vọng, giờ đây lại sâu thẳm như vực thẳm không đáy. Trong đó không có sự sợ hãi, không có sự bối rối, chỉ có một sự bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4915617/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.