Ngọn gió quỷ dị của Ma Vực thổi qua đỉnh Hắc Phong Sơn, mang theo mùi tro tàn và bột đá mịn. Đỉnh núi, vốn cao ngất, giờ đây đã bị gọt phăng đi một nửa, biến thành một cái hố khổng lồ, tan hoang. Đó là dấu vết của cuộc đối đầu kinh thiên động địa vừa rồi.
Nguyên Phàm đứng bất động giữa đống đổ nát, mái tóc đen dài bay lượn trong gió, che khuất khuôn mặt tái nhợt. Hắn lẳng lặng nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi luồng sáng trắng của Thiên Lý Phá Không Phù tan biến.
Con mồi ngon nhất, tinh khiết nhất mà hắn từng gặp, đã trốn thoát.
Hắn cảm thấy một chút nuối tiếc, giống như một kẻ sành ăn vừa để vuột mất một món sơn hào hải vị hiếm có. Luồng kiếm khí Thiên Đạo kia, tuy khó tiêu hóa, nhưng sau khi bị "Thôn Phệ Đạo" nghiền nát, nó đã mang lại cho hắn những lợi ích không tưởng. Nó như một loại gia vị cực mạnh, kích thích viên "Tử Linh Vạn Hồn Đan", khiến nó trở nên hoàn mỹ hơn.
Hắn quay người lại.
Bên dưới, trong một cái kén đặc quánh, dệt nên từ máu, tử khí và ma khí hỗn loạn, một tiếng gầm gừ như dã thú vang lên.
"Ầm!"
Cái kén vỡ tung.
Thiết Lang lảo đảo bước ra. Gã đàn ông vạm vỡ giờ đây trông còn đáng sợ hơn. Làn da gã không còn là màu đồng, mà mang một màu xám chì, bên dưới lớp da, những đường vân màu máu và tử khí đan xen, như những con giun đang bò. Hơi thở của gã phả ra một luồng sương lạnh.
Nhưng quan trọng nhất, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823065/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.