Một từ duy nhất, "Kẻ trộm!", vang lên, lạnh lẽo và sắc bén hơn cả ngọn gió rít qua Huyết Hà.
Giọng nói trong trẻo của Âm Sát Quỷ Mẫu không hề lớn tiếng, nhưng nó như một mũi kim băng đâm thẳng vào linh hồn của tất cả mọi người có mặt. Tiếng gào thét của Vạn Quỷ Phiên đột ngột im bặt. Gần một trăm Ma tu đang dồn sức vào trận pháp đều sững sờ.
Bữa tiệc... đã bị phá hỏng.
Ánh mắt của tất cả mọi người, từ ba tên Kim Đan Tầng Một kiêu ngạo đến đám Trúc Cơ Tầng Chín hung hãn, đều đổ dồn về một phía.
Bọn họ không nhìn Quỷ Mẫu. Bọn họ nhìn về góc tối nhất của quảng trường, nơi tên Ma tu Trúc Cơ Tầng Năm bệnh tật, yếu ớt, kẻ đáng lẽ phải chết đầu tiên, vẫn đang quỳ.
Nguyên Phàm vẫn giữ tư thế quỳ, đầu cúi gằm, cơ thể "run rẩy" kịch liệt, như thể đang bị uy áp của Quỷ Mẫu đè cho suýt chết. Máu vẫn đang rỉ ra từ cổ tay hắn, chảy vào trận pháp.
Nhưng giờ đây, không ai còn tin vào bộ dạng đó nữa.
Âm Nô, kẻ hầu cận của Quỷ Mẫu, là kẻ phản ứng nhanh nhất. Gã không sững sờ. Gã hoảng sợ. Chính gã đã mang tên "Kẻ trộm" này vào đây! Chính gã đã coi hắn là một "món đồ chơi" thú vị! Đây là một sự sỉ nhục, một sự thất trách không thể tha thứ.
"Tạp chủng! Ngươi dám!"
Không chờ Quỷ Mẫu ra lệnh, Âm Nô gầm lên một tiếng the thé. Gã không còn vẻ a dua, ẻo lả. Gã lật tay, một ngọn lửa Âm Hỏa màu xanh lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823058/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.