Âm Hỏa Lâu, tầng một.
Không khí đặc quánh mùi rượu Huyết Hầu Tửu, mùi mồ hôi chua loét của Ma tu, và một mùi khét lẹt đặc trưng của Âm Hỏa đang cháy leo lét trên những ngọn nến làm từ mỡ người. Tiếng hò hét, tiếng xúc xắc va đập, tiếng cười man rợ của những nữ nhân Ma tu... tất cả đột ngột im bặt.
Như một con dao nóng xuyên qua mỡ đông, sự im lặng lan tỏa từ chiếc bàn trong góc tối.
Tất cả mọi ánh mắt của gã Ma tu cụt tay đang uống rượu bằng vò, của hai nữ tu Trúc Cơ Tầng Ba đang tra tấn một tên nô lệ để mua vui, của lão chưởng quỹ Luyện Khí Tầng Chín đang tính toán trên một cái bàn tính bằng xương đều đổ dồn về phía Hắc Đao và bóng người gầy gò, bệnh tật mà gã đang uy hiếp.
"Ha ha ha..." Hắc Đao cười gằn, thích thú với sự chú ý này. Gã là Hắc Đao, Trúc Cơ Tầng Chín, một trong những tay đao nổi tiếng nhất cái Âm Sát Thành này. Gã sống bằng cách này. Bắt nạt kẻ yếu, cướp đoạt của cải. Và gã Ma tu Trúc Cơ Tầng Năm trước mặt, với khuôn mặt trắng bệch như sắp chết, khí tức âm hàn nhưng không ổn định, chính là con mồi hoàn hảo.
"Sao thế, nhóc con?" Hắc Đao gằn giọng, bàn tay to như cái quạt của gã vẫn đè nặng lên bàn. "Điếc à? Tao nói... cút. Để lại túi trữ vật, và..."
Gã liếm môi, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Nguyên Phàm. "Hoặc, để lại linh hồn của mày. Tao đang khát."
Nguyên Phàm chậm rãi ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823056/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.