*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo gần đây ông anh trai rất phiền muộn!
Sau một tuần quan sát ông anh trai nhà mình, Hàn Khải đưa ra kết luận này. Còn về lý do tại sao Hàn Nhật Chiêu phiền muộn thì…Qúa đơn giản, không phải vì phụ nữ thì là vì sự nghiệp.
Nhìn người phụ nữ đang bận rộn trong phòng bếp, tuy là nhỏ hơn mình, nhưng Hàn Khải biết, cô ấy chính xác là chị dâu của mình. Theo lý thuyết, hình như không quá giống vì phụ nữ.
Vậy chính là vì công việc…
Ông anh này dù không thể nói là một tay thám tử nổi tiếng đáng sợ nhất trong cục cảnh sát, nhưng cũng được coi là tận tâm tận lực mỗi khi làm việc, mà nghe ảnh nói không tới mấy tháng nữa là có thể đi thi thăng chức, vậy còn có thể phiền muộn cái gì?
Cha mẹ Hàn Khải cũng đã qua đời từ rất sớm, lúc đó cậu chỉ mới 15 tuổi mà thôi, tuy rằng cha mẹ có để lại một ít tiền, nhưng theo lời anh trai nói thì không thể chờ miệng ăn núi lở. Anh trai chỉ lớn hơn cậu một tuổi, nhưng lúc bấy giờ giống như một người cha gồng hết gánh nặng gia đình. Cho nên đối với Hàn Khải mà nói, anh trai lại càng giống như một người cha tồn tại thật sự.
Nhưng mà trong một tuần gần đây, anh trai lại thường xuyên thất thần, còn ‘không cẩn thận’ làm rơi vỡ vài cái chén trong lúc rửa chén, ngay cả ‘chuẩn’ chị dâu Dương Tử cũng nhăn mày, nhưng cho dù là Hàn Khải hay Dương Tử, đều cũng không có cách nào hỏi được bất cứ điều gì từ Hàn Nhật Chiêu.
Hàn Khải thầm nghĩ nhất định là ông anh của mình đã gặp phải một vụ án nào đó không có cách nào phá được, nhưng trong chuyện này bọn họ cũng chẳng thể giúp gì được. Không nói đến ‘chuẩn chị dâu’ Dương Tử chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường của một trường tiểu học cũng bình thường nốt, mà ngay cả Hàn Khải cậu cũng khỉ là một tên kinh doanh một văn phòng thám tử không lớn không nhỏ, không đỏ không hoả(1) mà thôi, bình thường trầy trật đi tìm người cũng không tệ, làm sao có thể đi lo án mưu sát?
Thôi quên đi, nếu đã như vậy thì cũng không cần phải làm phiền anh hai. Hàn Khải vừa nghĩ, vừa cầm điều khiển tivi, mở cái tivi đã gần hơn một tuần mình chưa đụng đến.
《 Rạng sáng hôm nay phát hiện một thi thể nam trung niên trong nghĩa trang ngoại thành. Người phát hiện thi thể là một cụ già quét mộ trong nghĩa trang. Hiện nay vụ án đã được tổ trọng án thành phố tiếp nhận, tạm vẫn chưa có tin tức mới. Cảnh sát hi vọng sẽ kêu gọi được sự giúp đỡ từ đông đảo quần chúng thông qua báo đài, nếu có người hiểu rõ tình hình hoặc người chứng kiến, xin hãy nhanh chóng liên hệ với cảnh sát. Phóng viên nhà đài… 》
“Mấy tay phóng viên này cập nhật tin tức khá nhanh đấy.” Hàn Nhật Chiêu có phần bất đắc dĩ ngồi cạnh Hàn Khải, thả người vào trong ghế sofa.
Hàn Khải hiểu ra: “Anh hai, gần đây anh phiền muộn vì vụ án này sao?”
“Đúng vậy, vô cùng…phiền toái.” Hàn Nhật Chiêu chợp mắt, không nhắc lại nữa, Hàn Khải cũng hiểu được anh hai không thể nói ra những gì liên quan đến vụ án, những điều đó là nguyên tắc của bọn họ.
“Anh, chị dâu gọi chúng ta ăn cơm, đừng rầu rĩ không vui nữa. Nếu như cần em giúp gì, cứ việc nói ra.”
Hàn Nhật Chiêu nhìn thằng em trai của mình nở một nụ cười, thằng nhóc này, vẫn giống hệt như trước đây. Cũng bởi vì tính tình coi trọng nghĩa khí này mà Hàn Nhật Chiêu kiên quyết chối bỏ nguyện vọng muốn thi vào trường cảnh sát của Hàn Khải, đối với tính tình của cậu, con đường này quá nguy hiểm.
Hàn Nhật Chiêu vứt bỏ hết mọi phiền não trong đầu, nét mặt hiện lên ý cười, mặc kệ thế nào, hình như gần đây khiến bọn họ lo lắng rồi, có lẽ nên ăn một bữa cơm thật vui vẻ với họ.
Lúc này Hàn Nhật Chiêu không nghĩ rằng chuyện mà Hàn Khải gặp phải còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với chuyện mà cảnh sát như anh gặp được…
Ngày hôm sau, sau khi Hàn Khải thức dậy vào sáng sớm, vội vội vàng vàng ăn cơm rồi lập tức đến văn phòng thám tử, sau một ngày nghỉ ngơi, tinh thần hình như…còn uể oải hơn so với không nghỉ ngơi.
Hàn Khải không khỏi chê cười mình tự làm tự chịu, biết rõ hôm nay phải đi làm mà hôm qua lại không nhịn được cắm đầu hung hãn chơi game online đến hai giờ hơn.
“Dịch Thiên, Tiểu Lý, buổi sáng tốt lành.” Vẫy tay chào hai nhân viên, Hàn Khải lập tức muốn quay lại chỗ ngồi của mình ngủ tiếp một giấc thật dài.
“Đêm qua cậu miệt mài quá sức sao?” Tần Dịch Thiên đẩy gọng kính trên mũi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một câu.
Lý Tẩm bên cạnh đang uống nước, nghe được câu này, nhịn không được phọt hết hớp nước đang ngậm trong miệng vào màn hình máy tính, sau đó vội vàng chạy ào vào WC tìm khăn lông cứu vớt cái màn hình máy tính của cô.
“Dịch Thiên…” Hàn Khải đảo cặp mắt trắng dã, “Cậu có thể không cần dùng khuôn mặt nghiêm chỉnh đó trêu đùa tôi được không.”
“Tôi mặt than, xin lỗi.” Tần Dịch Thiên vẫn mặt không chút biểu cảm.
Hàn Khải cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này với hắn nữa, dù gì cũng không phải là ngày đầu biết nhau, quen nhau nhiều năm như vậy, vẫn không thấy Tần Dịch Thiên có bất kì biểu cảm dư thừa nào.
Lý Tẩm đã ‘cứu vớt’ được màn hình đi ra ngoài, liếc mắt nhìn Tần Dịch Thiên, quay đầu nói chuyện với Hàn Khải: “Anh Hàn, hôm qua có một vị khách tới chỉ rõ là muốn tìm anh, tụi em nói cho cô ấy biết là anh nghỉ, cô ấy cũng không nói sắp xếp gì đó đã đi mất, lúc sắp đi còn nói hôm nay đến nữa.”
“Có nói mấy giờ không?”
“Không có.”
“…” Xem ra ý định tiếp tục ngủ bị ngâm nước nóng mất rồi, còn phải lấy tinh thần ngồi chờ, dù gì thì khách hàng cũng chính là cơm cha áo mẹ của mình.
Vội vàng kể một ít chuyện cho Hàn Khải xong, Lý Tẩm và Tần Dịch Thiên mở cửa ra ngoài bắt đầu đi công việc ngày hôm nay, đại khái là đến bốn giờ chiều mới được về, Hàn Khải vẫy tay với bọn họ ngoài cửa, ý bảo không cần lo lắng, đợi bọn họ đi, tiếp tục đăng nhập chiến game.
Không biết qua bao lâu, Hàn Khải cảm thấy có hơi khát nước, cầm ly đứng lên chuẩn bị rót nước, nhưng lại thấy một cô gái đang định đẩy cửa vào văn phòng thám tử, so ra chính là người mà Tiểu Lý đã nói.
“Chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô.” Hàn Khải mỉm cười.
“Anh là người phụ trách?”
“Đúng vậy.”
Dẫn cô gái vào trong khu tiếp khách, bưng lên một ly nước, cô gái vẫn không uống mà chỉ đợi Hàn Khải ngồi xuống.
Hàn Khải nhìn lại bộ đồ áo thun quần jean của mình một chút, nở nụ cười.
“Xin hỏi quý danh của phu nhân?” Hàn Khải là người phá vỡ không khí yên tĩnh đầu tiên.
“Tôi tới tìm anh để nhờ các người tìm một người giúp tôi.” Cô gái không trả lời câu hỏi của Hàn Khải.
“Mời cô nói.” Hàn Khải cũng không nổi giận, vẫn tiếp tục mỉm cười trả lời.
“Người này…là bạn học cũ của tôi, tên của cậu ấy là Hạ Quân Hàng, tôi chỉ biết lúc mười tám tuổi cậu ấy rời khỏi cô nhi viện Lam Thiên đã nuôi nấng mình, tôi đã đi hỏi viện trưởng, nói là đến thành phố B, nhưng tôi không làm sao tìm được cậu ấy, tôi có hình của cậu ấy ở đây, anh xem đi…có thể tìm không?”
“Có thể mạo muội hỏi cô một câu vì sao cô muốn tìm cậu ấy không?”
“…” Cô gái không trả lời, nhưng từ vẻ ngượng ngùng trên mặt, Hàn Khải cảm thấy gần như mình có thể đoán được nguyên nhân.
“Vụ này chúng tôi nhận, cô có yêu cầu gì khác không?”
“Có, hi vọng vụ này là tự anh xử lý, không được giao cho những người khác, có thể không?”
“Đây là điều đương nhiên, cô yên tâm, có tin tức tôi sẽ đích thân liên hệ với cô, đúng rồi, làm phiền cô để lại thông tin cá nhân cho chúng tôi được không?” Hàn Khải đưa ra một bản khai, mời cô gái viết vào.
Cô gái do dự một chút, rồi viết tên của mình vào —— Lý Thư Doanh.
Sau đó hỏi thăm một vài chuyện khác, Lý Thư Doanh nói chứng minh thư của mình đã mất, vẫn còn đang làm lại, cho nên chỉ có thể lấy bằng lái đưa cho Hàn Khải xem, Hàn Khải kiểm tra tên và số một chút, cũng không quá để ý.
“Vậy làm phiền anh, có tin tức xin sớm liên hệ với tôi.” Trước khi đi Lý Thư Doanh còn dặn dò thêm một lần.
“Được, không thành vấn đề, xin yên tâm.” Hàn Khải đứng lên định tiễn cô gái ra ngoài, lúc mở cửa không cẩn thận làm rơi ví da của Lý Thư Doanh.
“Xin lỗi, tôi nhặt lên giúp cô.” Nhìn động tác hốt hoảng của Lý Thư Doanh, Hàn Khải có chút áy náy.
“Không cần!” Lý Thư Doanh hét to một tiếng, doạ Hàn Khải giật mình, Hàn Khải lập tức đứng dậy, phát hiện trên tay mình còn cầm một tấm hình, ngơ ngác nhìn một chút.
Lý Thư Doanh nhặt xong hết đồ đạc rồi đứng dậy, thấy Hàn Khải đang nhìn chằm chằm vào tấm hình trên tay, cô nhanh chóng giật lại, có chút tức giận bỏ đi.
Hàn Khải không hiểu chuyện gì: Chẳng qua là làm rớt ví da mà thôi, còn chưa…Cô ấy nhìn mình cứ như nhìn kẻ thù giết cha vậy.
Hàn Khải cũng là một người thẳng thắn, nếu không nghĩ ra thì sẽ bắt đầu làm việc, sửa sang lại tất cả tư liệu cô gái kia mang tới, cảm thấy có chút cảm giác như mò kim đáy bể.
Chiều về đến nhà, anh trai và chị dâu vẫn chưa về, vì thời gian làm việc của Hàn Khải tương đối không ổn định nên những lúc không bận rộn đều là cậu về sớm nhất, đương nhiên trọng trách mua thức ăn cũng rơi vào trên người cậu. Cầm rau dưa tươi sạch bỏ vào phòng bếp, sau đó không lâu chị dâu cũng về tới.
“Chị dâu, hôm nay anh có về ăn cơm không?” Hàn Khải vừa gặm táo vừa hỏi.
“Không biết, lúc chị gọi cho anh ấy, ảnh vẫn còn đang họp nên không tiếp điện thoại. Cứ kệ ảnh, chúng ta cứ ăn trước, chừa một chút cho ảnh là được.” Dương Tử mỉm cười nhìn Hàn Khải, thằng em trai này, dáng vẻ chờ ăn chẳng khác gì khi đứa con nít không bao giờ lớn.
“Được, không thành vấn đề, em ra ngoài xem tivi một lát đi.” Dương Tử đeo tạp dề bắt đầu mở tủ lạnh.
Cầm quả táo vừa gặm vừa tới phòng khách, mở tivi lên, trong lòng Hàn Khải vẫn để ý đến vụ án khiến cho anh hai mình tinh thần không yên ổn mấy hôm nay, lập tức chuyển sang kênh tin tức, xem có tin mới hay không.
《Hai giờ trước nhận được điện thoại của người dân báo tìm được một nam thi thể trong một tòa nhà ở tiểu khu Tân Dân, người phát hiện ra thi thể là hàng xóm của người đã mất, hiện nay cục cảnh sát thành phố đã tiếp nhận vụ án, nếu có người dân biết rõ chi tiết xin nhanh chóng liên hệ đến đường dây nóng của cảnh sát: 6850****, người đưa tin…》
Hàn Khải ngẩn ra, nhìn ảnh chụp người đã chết trên màn hình đang phát tin tức, đây không phải là…
Cậu vội vàng quay lại phòng ngủ lấy áo khoác, lúc chạy tới cửa lập tức quay đầu lớn tiếng kêu một tiếng với người trong bếp: “Chị dâu, em tới cục cảnh sát tìm anh, lát sẽ về chung với ảnh.” Không đợi người trong bếp kịp trả lời bất cứ cái gì, Hàn Khải đã chạy ra khỏi cửa.
Tổ trọng án cục cảnh sát thành phố.
Một luồng áp suất thấp lan tràn trong khu vực làm việc, gần như là không ai nói một câu, có người không ngừng gọi điện thoại, có người liên tục nhận điện thoại, có người không ngừng tìm kiếm gì đó trên máy tính…
“Cảnh sát Hàn, có người tìm anh.” Cậu cảnh sát nhỏ dẫn người vào, nói xong một câu, vội vàng đi, áp suất thấp như vậy, cho dù có cùng là cảnh sát cậu cũng không muốn thử.
Hàn Nhật Chiêu ngẩng đẩu nhìn, khẽ nhíu mày: “Sao em lại tới đây.”
“Anh,” Hàn Khải hiếm khi vẻ mặt không chút biểu cảm, “Khi nãy em có xem tin phát hiện một người chết trên tivi, tên của người đó là Tạ Gia Lâm, vụ án này là các anh phụ trách đúng không?”
“Phải, thế nào…” Biết thằng em trai nhà mình nhất định sẽ không vô duyên vô cớ hỏi chuyện này, Hàn Nhật Chiêu có chút mong chờ nhìn em trai của mình.
“Em… hôm nay em đã gặp người đó, chính xác là gặp qua ảnh chụp của hắn từ một khách hàng đến nhờ.”
_____________
CHÚ THÍCH:
(1) Không đỏ không hỏa – 不红不火: Theo mình là nhàn nhạt, chỉ việc làm ăn của Hàn Khải không đông cũng không vắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]