Chiều hôm đó về đến nhà, Hàn Khải suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này với Mã Duyệt, không nói đến hiện tại Mã Duyệt đang là ‘bảo vệ’ của mình mà vì bây giờ hai người cũng tương tự như ‘ở chung’, e rằng không thể giấu Mã Duyệt.
“Cậu muốn ‘nằm vùng’ trong công ty của lão Phùng?” Mã Duyệt cau mày.
“À…Cứ coi như là nằm vùng đi.” Hàn Khải không có ý kiến gì về hai chữ đó.
“Nếu như tôi nói không được thì cậu sẽ không đi?” Mã Duyệt dừng đôi đũa trong tay, buồn cười nhìn Hàn Khải.
“Tôi…vẫn đi.”
“Vậy cậu nhớ chú ý an toàn.” Mã Duyệt đứng lên đi vào phòng khách, “Nhân tiện phiền cậu rửa chén.”
“…”
Hàn Khải còn tưởng rằng phải trải qua một trận thần thương khẩu chiến mới thuyết phục được hắn, không ngờ kết quả lại dễ dàng như vậy, thắng lợi bất ngờ ngược lại khiến trong lòng Hàn Khải cảm thấy trống vắng, mà hình như… mình cũng không nghĩ nó quan trọng như vậy.
Dương Tử và Hàn Nhật Chiêu đã ra ngoài với thế giới của hai người bọn họ, trong nhà chỉ còn lại Hàn Khải và Mã Duyệt. Lúc trước Hàn Nhật Chiêu phải bận rộn đến tối mịt mới về, vốn ngay cả thời gian chăm sóc Dương Tử còn không có chứ đừng nói đến du lịch tuần trăng mật, chuyện đơn giản như thế cũng chỉ là nói chuyện viễn vông, thật vất vả ngày hôm qua mới dư được chút thời gian, cả hai cùng nhau biến mất suốt cả ngày, đến giờ vẫn chưa về đến cửa, Hàn Khải rửa chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-cam-chu/2261659/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.