Thanh âm thanh thuý, ở bên trong phòng thật to rõ, như vậy ——
Kinh Tâm. . . . . .
Kinh hãi là tâm của hắn, đều đau đớn, rất đau rất đau. . . . . .
“Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Ánh mắt quyến luyến, gian nan dời khỏi mặt Vũ Nhi, khi cách hai mươi năm,không nghĩ tới, hắn lại một lần nữa thua ở trong tay nam nhân tuổi giàsức yếu này!
Vũ Nhi, Vũ Nhi hắn trân trọng như sinh mệnh, nhưng lòng của nàng, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. . . .
Nàng thương hắn, nhưng hắn, không phải là hắn . . . . . .
“Thanh ca, van cầu ngươi. . . . . .”
Kiêu ngạo quỳ xuống, nước mắt lại dọc theo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rơi xuống, giống như ngọc trai đẹp nhất trên thế gian, trong suốt, và trong sáng. . . . . .
Thuần khiết, kiên định, lại tuyệt tình. . . . . .
Như vũ khí sắc bén nhất trên đời này, hung hăng đâm vào trong lòng hắn, máu đỏ tươi, giọt giọt chảy xuống, rất trong, rất đẹp . . . . . .
“Ha ha. . . . Được, sư muội . . .”
Tiếng cười to, càng ngày càng xa, thanh âm mang theo tuyệt vọng, bi thảm thương tâm truyền đến:
“Ha ha, thì ra, cho tới nay, thất bại vẫn là ta, cho tới bây giờ đều là ta.. . .”
“Thanh ca. . . . . .”
Hàn phi kêu to, nhưng Trúc thanh không trở về, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2818849/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.