“Hoàng thượng, không nên nói như vậy. . . . . .”
Thương hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng liền giao lòng mình ra. Có thể trởthành hoàng hậu của hắn, nàng nghĩ nàng thực may mắn, cũng rất hạnhphúc!
Nhưng ai biết, bên người hoàng thượng, oanh oanh yến yến rất nhiều, tâm hoàng thượng, thay đổi cũng quá nhanh.
May mắn nàng không muốn không cầu, cũng không có con nối dòng, mặc kệ thịphi trong cung, cho nên có thể không ngã ở trong cung, tuy có Kinh ĐàoHãi Lãng, nhưng cuối cùng vẫn bình an.
“Là trẫm phải xin lỗi ngươi, trẫm rất xin lỗi Vũ Nhi. . . . . .”
Ánh mắt tối sầm lại, trong mắt hoàng thượng, lệ nóng sớm cuồn cuộn:
“Trẫm không bảo vệ nàng tốt . . . .”
Vào lúc đó, khi chính mình nghe được Địch phu nhân nói lên tất cả thì timcủa hắn, đau giống như đao cắt, nhìn hung thủ kia tự tay sát hại conmình, trong mắt hoàng thượng, hiện lên một tia hận ý.
“Ái phi, trẫm yêu ngươi nhất, chờ trẫm đi rồi, liền ban thưởng ái phi chôn cùng. . . .”
Lời này vừa nói ra, thân mình Lâm quý phi run rẩy, nàng run run đứng lên, run run chỉ vào hoàng thượng:
“Hoàng thượng, người nói cái gì? Người để cho ta chôn cùng? Vì sao?”
Hoàng thượng gật gật đầu, thở dài:
“Bởi vì, bên người trẫm, cũng chỉ có ngươi là tri kỷ nhất. . . .”
“Không. . . Không cần, Phái Nhi là hoàng thượng, ta là hoàng thái hậu tôn quý, ta là. . . .”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2818817/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.