Trong lòng Cát Kim có chút cân nhắc, cũng ngầm đáp ứng chuyện này, nhưng hắnthực sự lo lắng chính là điều kiện, hắn tin chắc, bầu trời không lãngphí rơi xuống bánh nóng.
Nhưng nam tử này cũng thật quái dị, rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng hắn lại cảm thấy hết sức quen thuộc.
“Ta chỉ muốn biết, lúc trước Địch tướng quân rơi xuống vách núi, các ngươilà làm sao tìm được hắn, như thế nào nhận định hắn chính là Địch tướngquân ?”
Địch Mân xoay tay, đây mới là mục đích hôm nay hắn tới.
Về thi thể của hắn, cảm thấy là có người cố ý làm, có thể lừa Tàn Nguyệtcùng nương, người nọ đối với hắn, không phải quen thuộc bình thường. . .
“Địch tướng quân?”
Cát Kim kinh ngạc ngẩng đầu, Địch Mân đã chết gần một năm, hắn làm sao có thể đột nhiên chú ý vấn đề này?
Nhưng thân thể này cũng không phải chuyện lớn gì, khi tìm được Địch Mân, rấtnhiều người đều ở hiện trường, tại sao hắn phải hỏi mình?
Bấtquá, nếu điều kiện của hắn là…, người này nếu không phải bằng hữu củaĐịch Mân, chính là kẻ địch của thái tử, bất luận là loại nào, với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu gì.
Cát Kim hắng giọng một cái,đánh giá người áo đen một cái, chỉ thấy ánh mắt của hắn bình bình đạmđạm, khí sắc cũng không có một tia gợn sóng.
“Kỳ thật lúc ấy rơivách núi cũng chỉ có một mình Địch Mân, hắn là vì cứu ta mới trúng kiếm, lúc ấy chúng ta bị phục kích, ngựa của hắn chấn kinh. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2818733/chuong-432.html