Khắc phu, các nàng lần đầu tiên nghe qua, nếu biết ra ngoài mà toàn nghe dịnghị như vậy, thì nói cái gì các nàng cũng sẽ không đưa phu nhân rangoài.
Tàn Nguyệt chạy không mục đích , bỗng nhiên đụng vào lòng một người thật ôn nhu và mềm mại.
“Tàn Nguyệt?”
Địch lão phu nhân nhìn Tàn Nguyệt hai mắt đẫm lệ, lại nhìn bộ dáng ảo nãocủa hai nha đầu kia, nhất thời hiểu được chút gì. . . . . .
“Tàn Nguyệt, trở về phòng đi!”
“Nương, là ta hại chết Địch Mân ! Là ta hại chết Địch Mân !”
Nắm lấy tay bà, Tàn Nguyệt run run nói. Thì ra, nàng chỉ biết mình khôngxứng có được hạnh phúc, nhưng hôm nay lại hại chết một người, là namnhân nàng yêu nhất. . . . . .
“Tàn Nguyệt, ngươi không có liên can, chuyện này không liên quan đến ngươi. . . . . .”
Địch phu nhân thở dài một tiếng, bà cũng không biết là ai truyền ra lời đồn, Tàn Nguyệt đã như thế này, vì sao còn muốn hại nàng nữa?
“Không, là ta khắc chết hắn, người đáng chết là ta, người bất hạnh cũng nên là ta. . . . . .”
Lúc này trong đầu Tàn Nguyệt chỉ có lời nói của nha đầu kia, căn bản không thể nghe thêm người khác nói .
“Tàn Nguyệt, ngươi hãy đi về nghỉ ngơi trước, được không?”
Địch lão phu nhân thở dài, ý bảo nha đầu giúp đưa Tàn Nguyệt trở về, lãotướng quân còn chưa thấy trở về, Tàn Nguyệt lại ra hình dạng này, nênlàm cái gì bây giờ đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2818157/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.