Chương trước
Chương sau
“Nhưng ngươi cũng phải biết, Cát Kim là thuộc hạ cũ của Địch Mân, hắn làm việc luôn nghiêm túc cẩn thận, hơn nữa hai người quen biết cũng không phải một ngày hay nửangày, đây cũng không phải chuyện tốt gì, ngươi cho là hắn sẽ đem loại sự tình này ra nói giỡn hay sao?”

Cát Kim, Tàn Nguyệt không biếtchỉ là nghe bọn hắn nói cũng là một người rất quen thuộc, ánh mắt TànNguyệt đảo một vòng nhìn chung quanh, Địch lão phu nhân nói:

“Chuyện bên kia còn chưa chấm dứt, Cát Kim phải qua thời gian nữa mới có thểtrở về. Nguyệt Nhi, nghe lời ta, ngươi về trước đi!”

“Không, nếulà Địch Mân, ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Giờ vì sao khôngcảm nhận được hơi thở đó, người bên trong không phải Địch Mân, nhất định không phải!”

Thần sắc Thái Tử cứng đờ, nhưng cũng chỉ là trongmột cái chớp mắt, hai mắt hắn khó hiểu nhìn quan tài phía trước, chẳnglẽ Tàn Nguyệt nói là thật? Người này thật sự không phải Địch Mân?

Không, không có khả năng, Ngô Cầu không có khả năng thất thủ, hắn cũng khámnghiệm tử thi rõ ràng, làm sao có thể không phải chứ? Bất quá cẩn thậndùng thuyền vạn năm, mình làm cho bọn họ tự khám nghiệm tử thi cũngtốt.. Thứ nhất để cho Tàn Nguyệt hết hy vọng, thứ hai, hắn cũng có thểhoàn toàn yên tâm.

“Tàn Nguyệt!”

Hai mắt Địch lão tướngquân lạnh như băng, nhìn Tàn Nguyệt trong mắt tràn đầy sự thất vọng, hắn đã nháy mắt với nàng như vậy, vì sao nàng không hiểu đúng mực?

Nhìn lại ánh mắt tràn ngập tính kế của Thái Tử, hắn dám khẳng định, Thái Tử nhất định sẽ tán thành việc khám nghiệm tử thi.

“Địch lão tướng quân, lấy bổn vương xem, nếu. . .”

“Thiếu phu nhân. . .”

Một tiếng thét kinh hãi, Tàn Nguyệt bỗng nhiên ngất xỉu, Tiểu Mạt vừa kịp đỡ được Tàn Nguyệt, Địch lão tướng quân căn dặn:

“Nhanh chút đỡ thiếu phu nhân về phòng, hãy chăm sóc cẩn thận !”

“Lão gia, ngươi nói đứa nhỏ Tàn Nguyệt này không ăn cũng không uống năm sáu ngày liền, phải làm thế nào mới tốt?”

Địch lão phu nhân thở dài thật mạnh. Tàn Nguyệt ngất xỉu, làm gián đoạn lờiThái Tử muốn nói, mà lúc này nghe được lời Địch lão phu nhân nói, ánhmắt không khỏi liếc về phía Tàn Nguyệt vừa bị đưa đi, tâm cũng co rútđau đớn theo . . .

Tàn Nguyệt, đã mấy ngày không ăn không uống, như vậy làm sao có thể tiếp tục? Chẳng lẽ nàng thật sự tính đi theo Địch Mân sao?

Không thể, hắn không cho phép, thì sẽ không được phép !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.