Chương trước
Chương sau
"Ngươi muốn Liễu Tàn Nguyệt?"

Không nhìn vết máu đỏ sẫm trên tường, Hoàng thượng qua tuổi nửa trăm (qua năm mươi tuổi) đột nhiên từ ngự án bên cạnh đứng lên, ha ha cười lớn.

"Phụ hoàng?"

Thái tử khó hiểu quay đầu, hai mắt mê man nhìn ý cười dừng ở miệng hắn, bất an hỏi.

"Ngươi muốn Liễu Tàn Nguyệt? Phái Nhi, ngươi định muốn nàng như thế nào? Xửtrí những người còn lại như thế nào? Nói thật, ta muốn nghe chính là lời nói thật!"

Tư Không Phái, thái tử của vương triều Đại Quân, đứacon hợp ý hắn nhất, mặc dù nam tử này có chút âm tàn, có chút độc ác,nhưng làm đế vương, người nào khôn tàn nhẫn, không độc?

"Ta..."

Bị Hoàng thượng hỏi như vậy, đầu óc của thái tử liền tỉnh táo lại, nhìnánh mắt khá thâm ý của Hoàng thượng, thật sự lúc này không biết phải nói gì mới tốt.

"Nói đi. Trẫm thứ ngươi vô tội!"

Ý ở ngoài lời, hắn chỉ muốn nghe một chút ý nghĩ chân thật của hắn.

"Phụ hoàng, đây là lỗi của hài nhi! Mặc kệ là đang trong cung hay là ngoàicung, người hài nhi gặp qua không ít, nhưng lại chưa từng thích ngườiphụ nữ nào. Hài nhi động tâm duy nhất cũng chỉ có Tàn Nguyệt... Chonên..."

Giống như, hài tử đang lúc bất lực nhất, thái tử đemchuyện cùng Tàn Nguyệt kể hết một lần. Hoàng thượng than nhẹ một tiếng,nam nhân, cả đời khó được xúc động một lần, mà thái tử, cũng tới tuổixúc động rồi, gặp được người khiến cho hắn xúc động.

"Ngươi cũng biết, Tàn Nguyệt của ngươi, đã là người của Địch Mân?"

Nói như vậy, thái tử nên rõ ràng, một người phụ nữ, nếu như nàng có nam nhân khác, hắn còn có thể cố chấp tiếp nhận sao?

"Hài nhi biết, nhưng, ta không cần..."

Có lẽ, không lấy được là tốt nhất. Đối với Tàn Nguyệt, hắn không lấy được nàng, cho nên vẫn nhớ mãi không quên.

"Đổi lại sao?"

Nhìn thấy sáng ngời trong mắt thái tử, "ba" một tiếng, một cái tát của Hoàng thượng đánh xuống, giận dữ nói:

"Vô liêm sỉ, ngươi không biết xấu hổ, hoàng gia chúng ta còn mặt mũi nào nữa? Đổi trở về, làm sao ngươi nghĩ ra được?"

Trong lòng rất giận, Hoàng thượng cực phẫn nộ ở trong ngự thư phòng đi tới đi lui, mà cũng vào lúc này, rèm cửa ở phòng kế bên thư phòng vén lên, một quý phụ cỡ ba bốn mươi tuổi đi ra, nàng kéo tay thái tử, vội nói:

"Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp sẽ giáo huấn hài nhi đáng giận này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.