Hôm nay, là ngày đáng mừng của hắn, tất cả chung quanh đều là đỏ, đỏ sặcsỡ, đỏ chói mắt. Chỉ là, trong mắt Địch Mân chứng kiến tất cả, lại thấychướng mắt đáng chết!
Vui mừng, trong lòng thoải mái mới có thểvui mừng chứ? Nhưng trong lòng hắn không thoải mái, tâm tình của hắncũng không tốt, khăn voan đỏ thẫm, che lại khuôn mặt của nàng, nhưng lại không che giấu được, bộ dáng không cam lòng của nàng.
Là hắnnhìn rất kĩ sao? Hay là giống như Hiên Vương nói, hắn vốn có thành kiếnvới tân nương? Lúc Hiên Vương nói những lời này, hắn đưa cho Hiên Vươngmột ánh nhìn xem thường dữ tợn, Địch Mân hắn không phải một người trôngmặt mà bắt hình dong, đối với người sao lại có thể có thành kiến ? Vốnlà nữ nhân đó biểu hiện quá mức rõ ràng, việc này có thể oán hận hắnsao? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, phụ nữ không cómột chút liêm sỉ kia, cũng chính là nữ tử hắn phải lấy hôm nay, nàngbiểu hiện rõ ràng như vậy, sao có thể nói là hắn nhìn lầm đây?
Hắn là một tướng quân, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của hắn; hắn không có tửu lượng ngàn chén không say, hắn bình thường, cho dù là uống rượu,nhưng nhiều nhất cũng chỉ say bảy phần, lưu lại ba phần thanh tỉnh, đơngiản là, hắn biết trên vai mình đang gánh trách nhiệm.
Đây làthói quen dưỡng thành lúc ở trong quân đội, sau khi về kinh, không ởtrong quân đội, nhưng thói quen cũng rất khó sửa. Nhưng hôm nay, thật sự phá lệ rồi, mọi người kính rượu, hắn uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2817925/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.