Chương trước
Chương sau
"Nam tử, nữ tử có khác biệt sao?"

Giương lên đôi mắt to, Tàn Nguyệt khó hiểu hỏi.

Nương thở dài một tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ nhàn nhạt, qua rấtlâu, nàng cũng không nói gì, chỉ là đôi lông mày nhíu chặt, rất lâu cũng không hề giãn ra.

"Nương..."

Nàng bất an muốn vươn tay nhỏ bé, Tàn Nguyệt muốn vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt kia, nương lại khẽ cười nói:

"Đương nhiên là có khác nhau, nam tử có thể cưới vợ, mà nữ tử, cũng chỉ có thể lập gia đình..."

Khi đó nàng đã từng thề, chờ nàng trưởng thành, nhất định sẽ không lập giađình, nàng cũng sẽ cưới vợ, làm cho nương cao hứng một chút. Nhưng nàngcòn chưa kịp lớn lên, nương đã rời đi.

"Nương, hù chết Nguyệt Nhi rồi, người ngủ vài ngày rồi... Nương, người không cần Nguyệt Nhi nữasao? Người đừng bỏ lại Nguyệt Nhi..."

Ngày hôm đó, nương hôn mêbốn ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, dì Ngô mời đại phu tới, chỉ là đau đớn lắc đầu, nhưng lại không có ghi đơn thuốc.

"Đại phu, ngươi mau kê đơn thuốc, nương tỉnh dậy, ta phải sắc thuốc cho nương..."

Sau khi chẩn mạch đại phu vẫn không nhúc nhích, Tàn Nguyệt bối rối kéo tay đại phu, sốt ruột nói.

"Nguyệt Nhi... Nguyệt... Lại đây, lại đây... Tàn Nguyệt..."

Nương luôn thích thân mật gọi nàng là Nguyệt Nhi, rất ít gọi nàng là TànNguyệt, nhưng lần này, nương lại gọi nàng là Tàn Nguyệt!

Bất anmở tay ra, Tàn Nguyệt bước từng bước nhỏ tới. Nương bây giờ cười cũngrất ôn hòa, nhưng trong lòng Tàn Nguyệt hơi sợ, cũng không muốn đi qua.

"Tàn Nguyệt, ngươi còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, nhưng nương cũng không thể cùng ngươi..."

Giơ bàn tay gầy gò tái nhợt, nương gắt gao cầm lấy tay Tàn Nguyệt đau lòng thở dài nói:

"Ta rất lo lắng, nhưng, ta không cố gắng được rồi... Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt của ta, nếu như nương mất, ngươi phải làm sao bây giờ?"

"Nương,nương... Có phải Tàn Nguyệt không thông minhkhông, người không cần TànNguyệt nữa? Nương muốn đi đâu? Không thể mang theo Tàn Nguyệt cùng đisao?"

Khi đó, nàng còn quá nhỏ, nàng, làm sao có thể hiểu rõ tâmtrạng đau khổ của nương? Như thế nào có thể biết, mỗi ngày nương sốngđều rất khó khăn?

"Đừng khóc, Tàn Nguyệt, mặc dù ngươi vốn là Tàn Nguyệt, nhưng nương hy vọng ngươi có thể hạnh phúc... Tàn Nguyệt, mộtnam nhân tốt, hoặc là gia thế quá tốt cũng là một loại tội, nếu như cóthể, nương hy vọng Tàn Nguyệt có thể cùng một người bình thường sống cảđời... Tàn Nguyệt, cái gì vốn là hạnh phúc... Bình thản lạnh nhạt mới là hạnh phúc..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.