Lần đầu tiên thành thân, tâm lý luôn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng,không biết bản thân đã bái đường thành thân như thế nào, cũng không biết vào được phòng tân hôn từ lúc nào. Cả ngày, đầu óc hoàn toàn mơ mơ màng màng. Khi đầu óc rốt cuộc thanh tỉnh, cũng thấy được cây nến đỏ thẫmđang cháy.
"Lam Nhi, Lam Nhi..."
Cổ đau nhức, mũ phượngquá nặng. Cả ngày nàng chưa có uống một ngụm nước nào, lúc này bụng nàng cũng bắt đầu kêu gào kháng nghị. Khăn trùm đầu là phải chờ tân lang đến mở, Tàn Nguyệt hiểu rõ đạo lý này, mặc dù là cổ đau đớn, đầu cũng đauđớn, nhưng nàng cũng chịu đựng không vén khăn lên.
Không có aitrả lời nàng, nhưng trước mặt nàng xuất hiện một đôi giày thêu màu đỏsậm, Tàn Nguyệt không nghi ngờ gì, nhỏ giọng nói:
"Lam Nhi, mấy giờ rồi? Ta rất khát, giúp ta rót chén nước đi!"
Lam Nhi vẫn như cũ không nói gì, nhưng hai chân lại rời đi, chỉ chốc látsau, một ly trà nóng được đưa tới, Tàn Nguyệt cảm kích cười, một taytiếp nhận ly trà, tay kia cẩn thận nâng khăn chùm đầu, ừng ực ừng ựcuống xuống.
"Cám ơn..."
Nước nóng thật là tốt, sau khiuống xong, trong bụng cảm giác ấm áp, mặc dù vẫn hơi đói, nhưng trái tim lại kiên định hơn nhiều. Cái đầu bị che khuất hơn nửa tầm mắt, từ đónhìn xuống phía dưới, tầm mắt Tàn Nguyệt thấy được có hạn, lọt vào tầmmắt bất quá chỉ là một mảng màu đỏ. Chung quanh yên tĩnh, cũng khôngnghe được tiếng động, xem ra tân phòng có vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2817917/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.