Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt hoang dã khó thuần phục ánh lên vẻ bướng bỉnh:
“Tướng quân tỷ tỷ đã biết thân phận của ta, một kẻ sinh ra thấp hèn.
“Ngươi định làm gì đây?
“Đánh gãy tay chân ta, gửi ta về cho vị huynh trưởng kia của ta?
“Hay c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, mang dâng cho hoàng đế Đại Lương để mưu cầu công lao?”
Những câu chất vấn của hắn tới tấp như đao bén.
Nhưng dưới lớp vỏ mạnh mẽ ấy, ta có thể cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt hổ phách của thiếu niên này.
Ta thở dài:
“Ta chưa bao giờ định dùng ngươi để đổi lấy điều gì cả.
“Quý Trường Doanh, m.á.u ngươi không hề bẩn. Ngươi biết không? Trong doanh trướng của ta có người tên là Hồ Lô, đọc nhiều sách lắm.
“Hắn bảo trong sách có câu rằng: 'Vương hầu tướng tướng, có phải bẩm sinh mà nên?'
“Vậy nên, ngươi đừng tự coi thường bản thân mình nữa. Trời đất rộng lớn, luôn có chỗ dành cho ngươi.”
Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên thoáng đỏ, nhưng đôi mắt hổ phách lại dần ảm đạm.
“Tỷ tỷ học mấy lời hoa mỹ này ở đâu vậy?
“Ta chưa từng nghe ai nói như thế cả… Ngươi có thể nói lại lần nữa không?
“Ta cứ nghĩ… ngươi sẽ ghét bỏ ta.”
Ta còn chưa biết phải đáp lại thế nào, hắn đã nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tas/3746788/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.