Ta sững người trong chốc lát, thực sự bị hành vi điên rồ này của nàng làm cho kinh ngạc.
“Điện hạ, Chỉ Nghi chỉ là một nữ tử yếu đuối, vốn dĩ không thể chỉ huy được thần của ngài.”
Thấy ta không động đậy, sắc mặt Ngụy Thì lập tức sa sầm:
“Thẩm Lam, Cô cho ngươi vài phần thể diện, ngươi liền nghĩ rằng trên đường hồi kinh, Cô chỉ có thể dựa vào mình ngươi thôi sao?”
Hắn bước tới, đưa tay bóp lấy cằm ta.
Ngay khoảnh khắc sau, chiếc mặt nạ trên mặt ta bị hắn thô bạo giật xuống.
Chiếc mặt nạ sắt rơi xuống đất.
Ngụy Thì thoáng ngẩn người, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Sao lại như vậy? Ngươi thực sự chỉ đứng nhìn sao?”
Diệp Chỉ Nghi đột nhiên lớn tiếng chất vấn, rồi ngay sau đó, thân thể nàng mềm nhũn, ngã quỵ xuống và ngất lịm.
“Chắc là do dung mạo xấu xí của thần đã làm Diệp tiểu thư hoảng sợ.”
Ta cúi người nhặt chiếc mặt nạ lên, từ tốn đội lại.
Ngụy Thì lại như thất thần, không lập tức chạy đến kiểm tra tình trạng của Diệp Chỉ Nghi, mà lắp bắp nói:
“Cô… Cô không có ý trách Thẩm khanh.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, ta chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Mẹ ta vốn là đại mỹ nhân nổi tiếng mười dặm tám thôn, và ta cũng thừa hưởng dung mạo từ bà.
Ban đầu, biên cương chiến loạn, quân đội thiếu người, một số nữ tử tình nguyện nhập ngũ làm công việc nấu ăn cho binh sĩ.
Ta thay mẹ, khi ấy đang ốm, đến làm thay.
Nhưng vì tay nghề tệ hại, khiến người ăn xong đau bụng đi ngoài, nên ngay đêm đó ta bị đuổi khỏi quân doanh.
Dưới ánh trăng, ta cùng một số binh sĩ bị thương đang rút lui thì bị người Thảo Nguyên bao vây trong khu rừng gần biên thành.
Khi đối mặt với sống chết, ai cũng muốn sống.
Ta lợi dụng địa hình, bày bố mai phục, dẫn dắt các binh sĩ ấy chiến đấu với người Thảo Nguyên, cuối cùng thoát khỏi hiểm cảnh.
Trình lão tướng quân trong quân nghe được câu chuyện kỳ lạ này, phá lệ cho ta nhập ngũ, bắt đầu từ một binh sĩ thường.
Dường như ta sinh ra để làm lính. Từ nhỏ, ta đã không thích y phục đỏ thắm, mà mê mẩn vũ khí giáp trụ, luôn quấn lấy cha, bắt ông tìm các sư phụ dạy võ nghệ cho ta.
Sau này khi làm tướng quân, Ma Tử và Hồ Lô bảo rằng dung mạo của ta không đủ “uy nghiêm,” tốt bụng tặng ta một chiếc mặt nạ.
Họ còn cố tình tuyên truyền khắp nơi rằng ta xấu xí như dạ xoa, lại thêm sức mạnh vô song.
Kiếp trước, vì cứu Thái tử mà ta lập được công lớn.
Hoàng thượng muốn Thái tử thu phục lòng trung của các tướng biên cương, nên mới ban hôn giữa ta và Ngụy Thì.
Ngụy Thì chịu cưới ta, cũng chỉ là một nước cờ để hắn tiến tới ngai vàng.
Gia đình Diệp Chỉ Nghi vốn hèn kém, khi Hoàng thượng còn tại vị, không đủ sức để Ngụy Thì dám nghịch ý phụ hoàng, lập nàng làm chính phi.
Dẫu vậy, Ngụy Thì từng hứa, khi hắn ngồi vững trên ngai vị, nhất định sẽ lập nàng làm hoàng hậu.
Diệp Chỉ Nghi lại lo sợ rằng, dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa, Ngụy Thì và ta sẽ dần nảy sinh tình cảm qua năm tháng.
Dung mạo ta xấu xí, vốn chỉ là lời đồn ở biên cương.
Không gì khiến nàng yên tâm hơn việc gương mặt ta bị hủy hoại.
Kiếp trước, khi lần đầu nhìn thấy dung nhan thật sự của ta sau lớp mặt nạ, Diệp Chỉ Nghi đã ghê tởm thốt lên:
“Quả nhiên là một kẻ xấu xí vô cùng.”
Khi đó, trên mặt ta đã có một vết sẹo dữ tợn kéo dài, khiến da thịt lồi lõm, chẳng thể nhìn ra dung mạo ban đầu.
Ngụy Thì từ trước đến nay chỉ thấy ta ghê tởm.
Hắn cưới ta, là bất đắc dĩ.
Hắn lợi dụng ta, là sự nhẫn nhịn.
Nhưng ta, Thẩm Lam, với thân phận nữ nhi, từng bước trở thành tướng quân.
Đó là cái giá ta phải trả bằng m.á.u và mạng sống, đổi lấy từng chiến công đẫm máu.
Giá trị của ta, không thể bị định nghĩa bởi ánh mắt thế gian về dung mạo đẹp hay xấu.
11
Ngụy Thì lo ngại đêm dài lắm mộng, muốn nhanh chóng trở về kinh thành.
Hắn chắc chắn rằng nhóm sơn tặc kia là do Nhị hoàng tử Ngụy Chu Thừa sai khiến, nên không muốn nấn ná ở đây điều tra thêm.
Hắn nghĩ rằng chỉ khi sớm hồi kinh, về đến địa bàn của mình, mới có thể thực sự an tâm.
Nhưng Ngụy Thì không biết, kinh thành đã sớm đổi thay.
“Vì sao ngươi vẫn ở lại kinh thành?”
Trước khi Ngụy Thì xuất du Bắc Quan, hắn đã nhờ các đại thần đứng về phe mình thỉnh chỉ Hoàng đế, phái Nhị hoàng tử Ngụy Chu Thừa đi giám sát việc xây dựng công trình phòng thủ tại Vũ Thành phía nam.
Vũ Thành cách phong địa của Nhị hoàng tử xa xôi tận chân trời, hơn nữa nơi đó còn có người của Ngụy Thì canh giữ.
Giám sát công trình là một việc khổ sai, không thể về kinh trong vòng một năm rưỡi.
Đó cũng là lý do ban đầu khi ta nói rằng Nhị hoàng tử vẫn ở kinh thành, Ngụy Thì không tin.
Nhưng lúc này, Ngụy Thì vẫn chưa biết có điều gì sai lệch.
Nhị hoàng tử, người vốn nên ở Vũ Thành, lại nhận thánh chỉ đứng trước cổng thành đón hắn vào cung.
Kiếp trước, vào thời điểm này, long thể của Hoàng thượng đã suy yếu nghiêm trọng, chỉ có thể kéo dài thêm hai năm nhờ vào những loại dược liệu quý hiếm.
Hoàng thượng truyền lệnh cho Ngụy Thì và ta lập tức vào cung diện thánh. Ngụy Thì đã không còn thời gian để dò xét thêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]