Ta sững người trong chốc lát, thực sự bị hành vi điên rồ này của nàng làm cho kinh ngạc.
“Điện hạ, Chỉ Nghi chỉ là một nữ tử yếu đuối, vốn dĩ không thể chỉ huy được thần của ngài.”
Thấy ta không động đậy, sắc mặt Ngụy Thì lập tức sa sầm:
“Thẩm Lam, Cô cho ngươi vài phần thể diện, ngươi liền nghĩ rằng trên đường hồi kinh, Cô chỉ có thể dựa vào mình ngươi thôi sao?”
Hắn bước tới, đưa tay bóp lấy cằm ta.
Ngay khoảnh khắc sau, chiếc mặt nạ trên mặt ta bị hắn thô bạo giật xuống.
Chiếc mặt nạ sắt rơi xuống đất.
Ngụy Thì thoáng ngẩn người, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Sao lại như vậy? Ngươi thực sự chỉ đứng nhìn sao?”
Diệp Chỉ Nghi đột nhiên lớn tiếng chất vấn, rồi ngay sau đó, thân thể nàng mềm nhũn, ngã quỵ xuống và ngất lịm.
“Chắc là do dung mạo xấu xí của thần đã làm Diệp tiểu thư hoảng sợ.”
Ta cúi người nhặt chiếc mặt nạ lên, từ tốn đội lại.
Ngụy Thì lại như thất thần, không lập tức chạy đến kiểm tra tình trạng của Diệp Chỉ Nghi, mà lắp bắp nói:
“Cô… Cô không có ý trách Thẩm khanh.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, ta chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Mẹ ta vốn là đại mỹ nhân nổi tiếng mười dặm tám thôn, và ta cũng thừa hưởng dung mạo từ bà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tas/3746785/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.